Quán cà phê quen thuộc. Một bản nhạc cổ điển dìu dặt. Người bạn cũ đã lâu lắm không gặp. Bạn không khác gì nhiều, ngoài đôi mắt và làn da “tố cáo” dấu vết thời gian.

Còn em, trẻ hơn hẳn với tóc ngắn cá tính, năng động, phong thái tự tin và sự cởi mở của một “chủ nhà”. Bạn không giấu được ngạc nhiên: “Trông khác hẳn ngày xưa nhỉ”. Em khẽ cười. Ngày xưa… đã lâu lắm rồi em cố không nghĩ đến ngày xưa.

Vì em đã sai


Ngày ấy tóc em dài, thường được cột hờ hững bằng dải lụa xanh lam, đôi lúc buông lơi trong gió. Ngày ấy em là cô thiếu nữ mơ mộng, hay phiêu bồng theo những đám mây, thổn thức khi nhìn lá vàng rơi rồi chạnh lòng trước dáng cây gầy trơ trọi giữa trời đông… Và ngày ấy, em có anh.
Anh hay cười, đó là điều ấm áp nhất em cảm nhận được khi mình bên nhau. Em không bao giờ quên được nụ cười ấy, khi anh nhìn thấy em, khen mái tóc em hay trìu mến mắng rằng “em thật ngốc”. Em được là mình khi đắm chìm trong nụ cười đó với đầy đủ nũng nịu, dịu dàng, ngoan ngoãn và thỉnh thoảng cả quạu quọ như một bà già khó tính. Nụ cười của anh khiến em tin rằng, hạnh phúc thật giản dị và tình yêu sẽ mãi mãi bên em.
Thế mà, có một ngày, em đã cắt phăng mái tóc mình vẫn nâng niu. Em tìm cho mình một “thế thân” để lấp đi khoảng hụt hẫng trong lòng. Em đau đớn lảng tránh anh, dặn lòng phải quên đi người mà em đã tin tưởng như chính bản thân mình. Những câu chuyện tình cờ nghe được hé lộ một sự thật phũ phàng khiến trái tim em như vỡ vụn. Em im lặng, ngoảnh mặt với con người dối trá và chọn phương trời xa khi chúng ta ra trường…
Bạn bảo, sao em kén cá chọn canh thế, còn muốn hoàng tử như thế nào? Em mỉm cười. Em đã không muốn một “hoàng tử” nào kể từ khi quyết định khóa chặt hình ảnh anh ở góc sâu ký ức.
Bạn vẫn dông dài kể về kỷ niệm thời sinh viên và cuộc sống của những người bạn cũ. Em lơ đãng nghe rồi chợt giật mình, vì thấp thoáng trong những câu chuyện là một sự thật trái ngược với “sự thật” mà em từng biết. Không có con người dối trá. Không có sự phản bội. Tất cả chỉ là một vài dự định của người lớn và những lời đưa đẩy “tam sao thất bản”. Em dường như không tin nổi tai mình…
Về nhà, lần đầu tiên sau chừng ấy năm, em lật giở lại ảnh cũ. Vẫn là anh với nụ cười ấm áp, là em với khuôn mặt tràn trề hạnh phúc. Lâu lắm rồi, em mới có cảm giác đau nhói trong tim, khi nhận ra không phải tại anh, mà chính bản thân mình đã đánh rơi hạnh phúc. Và cũng lâu lắm rồi, em mới có cảm giác này, cảm giác… em đã sai.
Theo PNO

Post a Comment

Chú ý:
- Nhận xét nên viết tiếng việt có dấu.
- Cảm ơn bạn đã đọc bài viết tại www.hannavn.com