Sau chuỗi ngày u ám, mấy ngày gần đây em trở lại thói quen dậy thật sớm, có khi chỉ để đi lang thang và nghĩ lung tung. Em nhớ những ngày đã qua, cứ đúng giờ đó là phải đến chỗ hẹn để cùng anh chạy thể dục: “Em mà đến muộn một phút thôi là anh chạy trước đấy”.

Miền nhớ

Hai đứa chạy được nửa tiếng thì trời vừa sáng, lại cùng nhau tản bộ lúc đường phố còn chưa đông, để đón ánh dương đầu tiên lấp ló nhô lên sau những căn nhà nhỏ, khi ấy mặt trời còn êm dịu, chim từ những căn nhà biệt thự to đẹp vẫn hót líu lo, đường phố bắt đầu nhộn nhịp những dòng chảy, con người vẫn hối hả bắt tay vào cuộc mưu sinh từ sớm, tiếng chuông giao ca của công ty gần đó vang lên đều đặn, ngày nào cũng như ngày nào... Kỷ niệm đó không dễ quên.
Tất nhiên vắng em một ngày của anh vẫn hai mươi bốn giờ, mặt trời vẫn mọc, và con người thì vẫn cứ tất bật... Song, giờ chỉ có trong tim em một khoảng vỡ khiến em vẫn hoài niệm. Lại cười mình, tình dang dở lưu luyến khiến người ta đau khổ, lấy nhau về khéo lại chẳng đẹp được như mơ, vậy nên cứ coi như đây là một miền nhớ.
Làm sao lòng không vấn vương được khi mối tình sáu năm, đến với nhau từ lúc thơ dại cho đến khi trưởng thành thì lại xa nhau, khiến cho em giờ đã yên ổn ở vị trí mới, với vai trò mới rồi mà vẫn lung lạc tinh thần khi nghĩ đến ai kia.
Đã dặn lòng đừng quay đầu lại, đừng cố gắng thay đổi những thứ không thể, mà con tim vẫn chẳng chịu nghe lời. Vậy là hèn hạ, nên đành buộc lòng không đối diện với bất cứ ai dính dáng, liên quan đến người xưa. Giờ có gặp nhau cũng đành xem như chẳng hề quen, thì xin anh cũng đừng ngạc nhiên.
Tất cả lại tràn úa về lung linh trăn trở, đổ tại cho duyên số, nhận hết lỗi về mình mà lòng vẫn không nguôi day dứt. Em đã quyết ra đi và phần nào giải quyết được cái tôi được đề cao của mình, song vì thế đến giờ em vẫn nợ ai đó một lời xin lỗi cùng một sự biết ơn. Khi biết rằng họ đã cho mình nhiều thứ, những kỷ niệm, những bài học, những quan niệm đúng đắn và cả những yêu thương ngọt ngào.
Xa nhau tất nhiên do lỗi của cả hai, trách mình phần nhiều nhưng em cũng giận kẻ thích làm tổn thương người khác, cố tình chĩa những lời cay độc vào em, luôn cố gắng xen ngang vào chuyện của chúng ta. Em không hiểu họ thấy vui sướng như thế nào khi chà đạp và chia rẽ, khiến ai đó đau khổ, lý ra, đừng làm tổn thương một người khi mà không ở trong hoàn cảnh của họ. Họ đâu biết rằng rồi một ngày bản thân họ sẽ gặp những điều tương tự. Vì hạnh phúc thì mong manh, không khoan dung độ lượng, không gắng sức gìn giữ thì đâu có được. Thế nên, dù có ra sao, em vẫn tin hạnh phúc sẽ ở lại với những ai biết trân trọng!
Và lúc này, em thực sự cầu mong cho tất cả mọi người, sẽ đều nhận được hết thảy những thứ mà họ từng cho đi, từ lời nói, thái độ cho đến hành động, trao yêu thương sẽ được nhận về yêu thương và ngược lại...

Dân Trí

Post a Comment

Chú ý:
- Nhận xét nên viết tiếng việt có dấu.
- Cảm ơn bạn đã đọc bài viết tại www.hannavn.com