Những ngày đặt chân lên mảnh đất Bình Dương là những đáng nhớ trong cuộc đời tôi, ngày mà tôi đã gặp anh, người tôi đã trao trọn cả trái tim mình. Chính ngày này giúp tôi biết được ý nghĩa của hai từ hạnh phúc thêm một lần nữa.
Đã từ rất lâu rồi tôi luôn nhốt chặt trái tim mình trong quá khứ. Bởi tôi sợ nếu mình mở lòng thêm một lần nữa thì sẽ bị tổn thương tiếp nên tôi luôn tự xây cho mình một bức tường vô hình với mọi người mà không biết rằng, chính tôi cũng đã làm cho bao trái tim phải đau và buồn vì sự lạnh lùng đến đáng sợ của tôi.
Một tuần đầu trôi qua ở Bình Dương có những chuyện khiến tôi rất mệt mỏi. Tôi được một người quen làm mối cho một người hơn tôi 10 tuổi. Lúc đó tôi hồn nhiên nhận lời cho vui vậy thôi vì đã từ lâu tôi không còn biết rung cảm trước một ai. Và kết quả đúng là như vậy, tôi không hề có chút tình cảm nào trước người ta cả. Tôi đã rất nhiều lần tự hỏi “Tại sao người ta có thể yêu mà mình lại không?” Và từ giây phút suy nghĩ đó tôi đã nghĩ rằng: “Cho người ta một cơ hội để yêu thương và cũng chính là cho trái tim mình thêm một lần yêu nữa”.
Sau ngày đó người ta cũng hỏi tôi là có thể cho họ một cơ hội nữa không? Trong đầu tôi rõ ràng đã xác định là có nhưng không hiểu sao khi tôi và người đó gặp nhau lại không thể làm như thế được. Tôi thấy khó chịu cái cảm giác mà mình không yêu, không thích không muốn lại phải cố gắng gượng ép đó. Tôi hiểu rằng nếu làm như vậy thì mình lại làm khổ thêm một người vô tội nữa và tôi quyết định từ chối.
Đầu tuần sau tôi được mời đi hát karaoke với một người quen và vô tình một người xuất hiện. Anh có dáng người gầy, nước da trắng, khuôn mặt nhìn có thiện cảm, và hình như vô tình người đó đã xuất hiện trong đầu tôi một cách nhanh chóng sau đó.
Điều đó đã làm tôi không ngủ được, cứ trằn trọc mãi, hết xoay qua bên trái rồi lại xoay qua bên phải nghĩ và nhớ về người ấy, đến tận sáng khi mọi người dậy hết thì tôi mới chợp mắt được. Ngày thứ 3 tôi ở nhà một mình thì nhận được điện thoại của người tôi quen, rủ tôi đi café và ăn trưa. Tôi nhận lời và chúng tôi cùng ăn trưa và uống café ở một cửa hàng trong thành phố. Vô tình người quen của tôi nhắc đến anh và gọi điện cho anh tới. Chúng tôi ngồi chờ món mới và chờ anh đến trong nỗi mong ngóng của tôi. Cuối cùng, anh đã xuất hiện.
Anh lấy ghế ngồi gần tôi, chúng tôi lại tiếp tục trò chuyện đến khi tan tiệc. Lúc về, anh đưa tôi về phòng cất xe sau đó anh mời tôi đi uống cafe. Lâu lắm rồi tôi mới có một buổi chiều vui như thế, được đi uống café với anh, và còn được anh mời đi xem ca nhạc buổi tối. Tất nhiên là tôi đã nhận lời một cách rất vui vẻ.
Buổi tối rồi cũng đến, chúng tôi định đi nghe ca nhạc nhưng rồi lại đổi ý, chỉ đi uống cafe rồi đi dạo cho mát. Chúng tôi đi vào bãi đất rộng có bày ghế bố để có thể ngồi nằm xuống ngắm cảnh bầu trời về đêm. Điều đặc biệt là mỗi bàn chỉ có một chiếc ghế mà thôi, vậy là phải ngồi chung rồi. Sau khi anh ngồi xuống tôi hơi ngần ngại nên chỉ ngồi ngoài mé ghế mà thôi, anh thấy thế giục tôi ngồi tự nhiên đi nhưng tôi vẫn không chịu.
Đang nói chuyện, anh bắt đầu kể cho tôi nghe thật sự không biết đó có phải là duyên số không nữa khi ngay từ ngày anh gặp tôi anh đã thấy nhớ tôi rồi. Và đêm đó anh đã nằm mơ thấy tôi xuất hiện trong giấc mơ của anh. Anh nói muốn liên lạc với tôi nhưng không biết cách nào cả. Và câu chuyện cứ tiến triển dài như vậy, bỗng có 1 người bán hoa hồng tới mời anh mua, tôi đã lắc đầu nhưng anh vẫn mua. Và anh nói bông hồng này có thể coi như lời ngỏ của anh ấy không?
Thật nhanh và bất ngờ nhưng tôi lại thấy vui, tôi im lặng không nói gì vì tôi đang mải mê theo đuổi suy nghĩ của mình, nên đồng ý hay không đây. Và tôi nói rằng có thể để thời gian trả lời giúp em không?
Vậy là thời gian đã quyết định thay tôi, tôi biết ngay từ giây phút đầu tiên đó tôi đã yêu anh rồi. Ngày 10/8 tới là 1 tháng chúng tôi yêu nhau, có biết bao nhiêu chuyện đã đến và đã đi, có những lần giận hờn để chúng tôi biết mình là của nhau có những giây phút khoảnh khắc ngọt ngào để chúng tôi luôn nhớ đến nhau hơn.
Giờ đây tôi phải đi học tiếp, phải đi tiếp con đường sự nghiệp mà tôi đã chọn, tôi nhớ anh nhớ anh thật nhiều, tôi biết anh cũng sẽ rất nhớ tôi.
Trong đêm lặng lẽ, giọt nước mắt vì nhớ anh đã rơi xuống trên hàng mi tôi, đó không phải là giọt nước mắt đầu tiên rơi vì anh, nhưng nó lại là giọt nước mắt đầu tiên trong đời tôi vì nhớ một người. Anh có biết hay không những giây phút chỉ nghĩ đến anh, nhớ giọng nói, bóng hình, nụ cười, cái nắm tay hay những gì thuộc về anh, em biết rằng em yêu anh nhiều nhiều lắm. Từng ngày trôi qua em chờ mong điện thoại của anh, được nghe giọng nói của anh, được nghe câu anh nói “anh rất nhớ em” là mọi điều buồn phiền trong lòng em tan biến.
Nhưng hình như càng ngày anh càng ít gọi điện cho em, anh nói rằng anh sẽ ít gọi điện cho em vì càng gọi anh càng thấy nhớ, lí do đó có được không nhỉ? Nhưng còn em thì sao? Em không chịu được khi phải chờ đợi mà không thấy anh gọi, và em đã gọi cho anh. Anh cũng đã gọi lại cho em nhưng chỉ là lần đó và vài lần sau mà thôi, và em lại ngồi chờ điện thoại trong vô vọng ngày càng nhiều.
Hôm nay anh cũng đã nói thế nhưng cuối cùng là cả ngày anh không hề liên lạc với em, em buồn lắm anh biết không? Em đã suy nghĩ nhiều lắm đến nỗi cả đêm em không hề chợp mắt dù nhiều lúc cố bắt mình đi ngủ.
Anh đang làm gì, đã ăn chưa, hôm nay làm có mệt không? Em còn muốn khoe với anh rằng em vừa biết điểm thi và được học bổng nữa đó, em muốn anh sẽ chúc em: “Vợ anh giỏi quá, cố lên nha em” thế nhưng những câu hỏi đó chỉ mình em biết mà thôi. 3 ngày trôi qua rồi, anh vẫn chưa gọi điện cho em, anh có còn nhớ tới em nữa không?
Anh đừng bắt em phải suy nghĩ nhiều được không? Đừng để những điều em lo sợ cứ xuất hiện trong tâm trí em nữa? Hãy gọi điện và nói anh rất nhớ em nhưng chỉ vì công việc quá bận rộn nên anh đã không thể gọi điện cho em sớm hơn! Em xin anh mà hãy nghe được lời trái tim em muốn và làm như thế đi.
Em không muốn kết cục của mối tình này cũng giống như những mối tình trước nhanh đến rồi nhanh đi đâu! Đừng chỉ như cơn gió khiến tim em xao động rồi vội vàng lướt qua để nỗi cô đơn vây kín tâm hồn em. Em không muốn nghi ngờ anh, em muốn tin tưởng anh dù cho người ta nói gì về anh đi nữa? Vì em yêu anh và tin tưởng anh. Em muốn anh cũng như vậy, đừng đánh mất niềm tin trong em, đừng khiến em đau thêm lần nữa, em không biết mình sẽ trải qua như thế nào nếu điều đó lại xảy ra với em?
Và cuối cùng, anh đã gọi cho em. Điều đó là niềm vui chính là hạnh phúc vì nó giúp em xua tan những nghĩ suy miên man trong đầu. Được nghe giọng nói của anh biết anh rất nhớ em là em vui rất vui rồi.
Hôm nay 10/8/2012, Nha trang buồn, em nhớ anh!
1 tháng cho tình yêu của anh và em được vun đắp rồi, có thể cứ kéo dài mãi mãi được không anh? Em rất sợ, sợ sẽ mất anh, sợ anh sẽ ra đi và không còn bên em mỗi ngày. Không biết hôm nay anh có nhớ có biết đến ngày kỉ niệm này không? Nếu anh biết được thì chắc anh đã gọi điện cho em rồi đúng không? Em không trách anh vì anh không biết. Nhưng em buồn vì anh cứ vô tâm không hiểu cho lòng em đang nhớ anh vô cùng. Có phải em ngốc quá không? Đến tình yêu mình mà cũng sợ, anh có biết bạn bè em đã nói gì không? Họ nói không có ai mà yêu kiểu này hết, nhưng em mặc kệ tất cả chỉ vì em không muốn những điều đó làm rạn nứt tình yêu của em dành cho anh.
Vẫn biết :
Mỗi lần yêu là một lần đau. . .
Mỗi lần xa nhau là một lần con
tim bật
khóc. . .
. . . Nhưng . . .
Nếu tình yêu chỉ có nụ cười và
hạnh
phúc. . .
Sẽ lấy đâu ra cái giá để người ta
trân trọng.
Nên vì thế dù ai nói gì đi nữa em vẫn tin anh.
Thời gian lại trôi qua… rồi thì…
Anh có biết rằng ngày hôm nay em phải quyết định một việc rất đau lòng không? Em không muốn tình yêu của em chỉ có thế này, vậy nhưng em suy nghĩ rất nhiều rồi chỉ còn cách này thì mới có thể biết được anh có yêu em không? Nếu anh thật sự yêu em thì chắc anh sẽ không để cho tình yêu của chúng ta ra đi như vậy đúng không anh?
Đừng bắt em phải là người chờ đợi, đừng bắt em phải biểu lộ mình nhớ anh trước và đừng bắt em phải nói rằng em không đủ kiên nhẫn để chờ anh nữa? Anh hãy làm gì đó đi anh? Tại sao lại để em như vậy? Phải chăng đúng như người ta nói xa mặt cách lòng. Hôm nay em phải nói lời chia tay trước dù lòng em rất đau anh có biết không? Em xin lỗi em chỉ có thể làm như thế mà thôi, hãy tha lỗi cho em nhé. Nhưng cuối cùng thì ngày hôm nay em cũng không thể làm được điều đó, vì người ta nói đúng: “Yêu xa là rất khó, nên đừng thấy chút gió mà buông tay”.
Mãi đến ngày tiếp theo em mới có thể nhắn tin nói với anh nhưng anh lại làm lành và cuối cùng thì em cũng đưa ra được yêu cầu của mình đối với anh: 1 là lúc anh rảnh thì phải gọi điện cho em, 2 là cứ 2 tuần rồi gọi cho em nhưng em vẫn muốn anh chọn cách thứ nhất. Anh cũng đồng ý vậy rồi, tại sao vẫn để em chờ hết ngày thứ nhất đến ngày thứ hai, và rồi lại để em gọi điện trước rồi lại bảo anh bận anh gọi lại sau, và cuối cùng là em lại chờ vô vọng.
Em buồn và thất vọng lắm anh biết không? Trong mắt mọi người giờ đây tình yêu của em thật lạ làng! Mọi người đã nói rất nhiều nhưng em không tin, em vẫn luôn tự tìm lấy 1 lí do để cho những điều anh làm đó? Thật sự em rất mệt rồi anh à, em nghĩ đã đến lúc mình phải buông tay nhau rồi anh à, hãy để em đi, đừng cho em cảm giác đau khổ, đừng níu kéo, hãy cứ cho em ra đi như thể chúng ta không thể đi tiếp nữa.
Nếu đây chính là hạnh phúc thì chính anh đã tự đánh mất đi hạnh phúc của mình, còn em chỉ là không thể chờ đợi được điều hạnh phúc này mang đến nữa. Em không muốn trách ai hết cũng không muốn phải đổ lỗi cho anh, em chỉ trách tim mình rằng đến tận khi nào mình mới thật sự chín chắn và thật sự trưởng thành để vững vàng khi sống trong cuộc sống này.
“Có thể nói cho tôi biết đây liệu có phải là cách tốt nhất không? Tôi quyết định như vậy có đúng không? Tình yêu như thế có thể đi đến bờ bên hạnh phúc không? Ai cho tôi biết với, hãy cho tôi biết tôi phải làm sao đây có ai giải cho tôi được bài toán này không?
Ngày 01/09
Ngày phải viết lời kết cho câu chuyện tình chính tôi và lại thêm một lần nữa trái tim tôi đau đớn và tan vỡ, tôi sẽ phải cố quên đi những gì đau khổ trước kia và quên đi anh, người mà tôi từng nghĩ rằng sẽ được ở bên suốt cuộc đời. Dù thời gian yêu anh thật ngắn nhưng nó cũng làm cho tôi biết nhớ, biết thương, biết chờ đợi, biết hạnh phúc và đau khổ như thế nào. Điều đó thật sự rất khó:
Nhạt nhòa...
Em khóc òa nơi góc tối...
...
Bối rối ...
Em nấc nhẹ từng cơn đau...
...
Xòe bàn tay...
Thả yêu thương kia hòa vào
gió ....
Mong đau thương nhanh chóng
hóa tro tàn...
Anh ơi... em dừng lại đây... em không thể bước tiếp với nỗi đau nữa… sự thật vẫn là sự thật... em xin lỗi anh... Vì thời gian cho ta chỉ là thời gian ngắn ngủi để em bên anh mà thôi... em đã khóc rất nhiều và giờ cạn khô rồi anh à....
Đoạn đường hai ta bước đi đã đến lúc dừng
Vì em biết nếu có đi nữa chỉ khiến em khổ đau
Thà một lần đau còn hơn trăm lần xót xa
Dù mai đây em sẽ cay đắng vì thiếu bóng dáng anh
Vì tình em trao đến anh mãi không đổi thay
Tạm biệt nhé cơn gió hạnh phúc đã mang anh tới đây
Dù thời gian ngắn nhưng sao lòng chẳng thể quên…
Yêu nhanh không đồng nghĩa với việc quên nhanh, nhưng em phải học cách quên anh từng ngày, vì đoạn đường em đi từ nay sẽ không còn anh nữa.
Theo: Blogviet
Post a Comment
Chú ý:
- Nhận xét nên viết tiếng việt có dấu.
- Cảm ơn bạn đã đọc bài viết tại www.hannavn.com