Tôi chẳng tin rằng trên đời này có tồn tại những yêu thương không tỳ vết.
Trước khi gặp anh tôi vẫn còn là một cô gái ngây thơ và trong sáng lắm, trước khi yêu anh, tôi cứ nghĩ rằng bất cứ tình yêu nào cũng đều mang một màu hồng. Chẳng thể ngờ rằng cuộc sống này không hề đẹp tươi giống như những gì mà tôi vẫn nghĩ. Biết thế ngày đó tôi chẳng yêu anh nữa, bởi vì khi anh ra đi đã mang theo cả những mộng mơ của tôi đi mất rồi.
Thỉnh thoảng nỗi nhớ anh lại xuất hiện trong tôi, thế nhưng đó chỉ là những phút giây thoáng qua, bởi cho dù là một người con gái mang trái tim sắt đá thì cũng không thể tránh khỏi những giây phút cảm thấy yếu lòng. Kể cả nếu không còn chút tình cảm nào thì cũng không ai có thể chối bỏ quá khứ, huống hồ cũng đã từng một thời yêu nhau thắm thiết và dù sao thì anh cũng đã từng là một điều gì đó rất quan trọng đối với tôi.
Có lẽ tôi sẽ nhớ anh nhiều hơn nếu như sự chia tay này cũng đơn thuần bởi lý do không hợp. Có thể tôi sẽ không thấy cay đắng đến thế nếu như anh quay lưng vì có tình cảm với một người con gái khác, bởi suy cho cùng yêu là sự rung động của trái tim. Tôi không thể bắt anh phải yêu tôi và anh cũng chẳng thể ép mình ngừng yêu một khi vẫn còn tình cảm. Nhưng đâu phải sự chia ly nào cũng đều xuất phát từ vấn đề tình cảm và đâu phải cuộc tình nào cũng đều được may mắn chấm dứt bằng một cái kết ngọt ngào.
Trước đây vẫn hay nghe người ta nhắc tới hai từ “thực dụng” nhưng khi đó có nằm mơ thì tôi cũng chẳng thể ngờ được rằng mình lại chọn đúng phải một con người mang tính cách thực dụng để yêu thương. Tôi cũng không hiểu lý do vì sao anh lại yêu mình, nhưng sự ra đi của anh đã khiến tôi hoài nghi và không biết rằng tình cảm mà anh đã trao cho mình là thật lòng hay cũng chỉ là sự lợi dụng. Nhưng giờ đây cho dù biết là có thật lòng hay không thì cũng chẳng còn chút ý nghĩa nào nữa, bởi vì anh đã bỏ tôi lại phía sau để đến với cô gái ấy – một người có điều kiện tốt hơn tôi rất rất nhiều lần.
Thật buồn khi kết thúc một tình yêu điều còn đọng lại trong tôi không phải sự nuối tiếc mà lại là cảm giác cay đắng. Giờ thì tôi đã chẳng còn mộng mơ, đã tỉnh táo hơn và dường như đã nhìn thấy rất rõ bộ mặt của cuộc sống này rồi. Tôi cứ ước rằng giá mà ngày ấy ta chia tay bởi vì không hiểu nhau hoặc là do một trong hai đứa vô tâm, hờ hững… thì tốt biết mấy, bởi nếu như vậy thì ít ra giờ đây tôi cũng vẫn còn chút ít niềm tin vào cái điều được gọi là tình yêu.
Biết thế ngày xưa tôi không yêu anh, biết thế ngày xưa tôi đã chẳng tin tưởng ở anh nhiều quá. Tôi cứ ngây thơ nghĩ rằng tình yêu nào cũng bay bổng, cũng lãng mạn lắm, tôi cứ ngốc nghếch tin rằng tình yêu là điều kỳ diệu để vẽ tô cho cuộc sống thêm phần lung linh, chẳng thể ngờ rằng cuộc tình của mình lại phản ánh đúng thực chất của cuộc sống, bởi cuộc sống này đòi hỏi con người ta phải tỉnh táo và thực tế nên có lẽ vì thế họ đã mang cả lý thuyết về sự thực tế ấy vào trong cả tình yêu.
Giờ thì tôi đã nhìn nhận tình yêu dưới một góc độ khác, chẳng còn là màu hồng của sự mơ mộng mà tôi cũng chẳng còn tin rằng trên đời này lại tồn tại những yêu thương không tỳ vết hay những yêu thương không hề toan tính điều chi. Có thể là tôi hơi cực đoan, nhưng suy cho cùng thì sự cực đoan ấy chính là hệ quả của những gì mà anh đã mang tới. Dù đã quá muộn để thay đổi được những điều đã xảy ra ở trong quá khứ, nhưng tôi vẫn muốn nói với anh rằng : “Biết thế này thì ngày xưa tôi đã chẳng yêu anh!”.
Theo Eva
Post a Comment
Chú ý:
- Nhận xét nên viết tiếng việt có dấu.
- Cảm ơn bạn đã đọc bài viết tại www.hannavn.com