Đôi khi vô tình lỡ tay cho quá nhiều một thứ sẽ khiến tình yêu trở thành điểm nhớ buồn trong kí ức. Sau chừng ấy thời gian, em đã chọn một ly nước lọc thuần khiết cho tình cảm của mình.
Ngọt
Là khi bàn tay ấy nắm lấy bàn tay mình thật nhẹ nhưng đủ chặt để níu giữ mình bên người ấy.
Là khi qua đường, dòng người đông đúc, người ấy phải luôn chân nhảy từ bên này qua bên kia để người kế bên có một vị trí an toàn nhất.
Là cái nhìn nồng ấm sau những ngày chờ đợi thật lâu khi công việc kéo cả hai đi không nghỉ. Khi mình bước ra từ sân bay, chỉ dám nhìn thôi, không dám ôm, nhìn cũng xấu hổ đành giả vờ đưa mắt bâng quơ nơi khác. Vậy thôi cũng đủ để tim đập rất nhanh và thấy vị ngọt và ấm nơi trái tim lắm rồi.
Là dù lỡ đi chơi khuya mà quên giờ về là có tin nhắn đơn giản chỉ là: “Em nhớ về sớm, đường đó vắng. Anh lo!” Chỉ thế thôi, dù không có người ấy ở bên, cũng thấy vị ngọt.
Mặn
Con gái, ai không có những giận hờn vô cớ, như trời Sài Gòn chợt nắng, chợt mưa vậy. Khó lòng lí giải được tại sao. Có khi đang đêm ngủ mơ hai đứa xa nhau, thức dậy đã thấy nước mắt ướt đẫm vạt gối rồi.
Vậy mà giận nhau, người ấy bỏ đi không thèm quay lại ngay sau khi mình nói: “Anh đi đi!” Còn mình thì ngồi ấm ức khóc và rủa thầm: “Ở đâu có đứa ngốc dữ vậy trời. Bảo đi là đi liền được sao?”.
Mỗi lần có việc đi thăm nom ai, mua đồ gì, dù cuối tuần, cũng cố lọ mọ xe buýt thôi. Nhủ lòng người ấy bận, mệt suốt tuần ấy chứ! Nhưng cái cảnh đập vào mắt khi người ta dắt nhau đi từng đôi, không lẽ không làm mình bận tâm: một lần, hai lần, nhiều lần… Mỗi lần cứ cố thêm 1 chút rồi cố tự trấn an, cố cười nhưng ai mà hiểu trong lòng nặng trĩu. Người ta đôi khi vô tâm quá! Không buồn sao được khi ngay cả khi lạc giữa mênh mông phố xá, biển người qua lại lúc đêm tối, mình khóc lặng vì sợ, thì người đầu tiên nghĩ tới là cậu bạn! Lúc nào cũng thấy anh bận, hết học hành lại công việc, nỗi buồn chất chồng từng ngày cho tới lúc anh nói: “Em đừng một tí là giận được không?”. Anh đơn giản không hiểu giọt nước chỉ tràn ly thôi! Và nước mắt cứ rơi vào đêm, mặn chát.
Đắng
“Anh không dẫn em về nhà em có buồn không?”. Dù đã xác định không tương lai, không níu kéo vì rồi mỗi đứa một con đường riêng, hai phương trời hoàn toàn xa, nhưng hỏi sao không đau lòng khi nghe câu hỏi đó.
“Thực ra thì tụi mày có yêu nhau thật không?” - Cô đồng nghiệp hỏi khi thấy mình chả bao giờ nhắc chuyện tương lai. Mình chỉ lắp bắp được đúng một câu rồi lặng người nghe trái tim lên tiếng đau nhói: “Không yêu sao tới với nhau hả cô?” Đây là cái gì chứ mà làm mình đắng cay không biết bao nhiêu lần, nhưng lại không dám từ bỏ.
Thanh khiết
4 năm, sau từng ấy năm mới ngộ ra một điều: TA đã trộn quá nhiều thứ vào ly tình yêu. Tự mình mà thôi chứ không ai khác, kể cả người đó có thể chi phối cảm xúc của mình. Gặp bao nhiêu người, bao nhiêu hi vọng khác, vậy mà cuối cùng vẫn chỉ chọn cho mình có một người này thôi. Nhưng ngộ ra tình yêu không phải thứ duy nhất trong cuộc sống, mình mở lòng cho những người xung quanh. Nhẹ nhàng và thanh thản, không hay hơn sao khi là chính mình, yêu bản thân mình trước hết?
“Sao lại chọn anh?” - Không hiểu được! Cuộc sống đôi khi là cảm xúc bất chợt mà cũng có thể là tự huyễn hoặc bản thân về một cái gì không thật! Giống như một ngày chị đồng nghiệp thông báo cưới, chú rể là anh chàng lạ hoắc mới gặp 3 tháng có khuôn mặt, nụ cười y chang chị ấy chứ không phải người đã quấn quýt bên chị ấy 3-4 khiến trong công ty ai nấy đều biết mặt! Những mối tình sâu đậm nhiều năm mà có thể bỗng tan như bong bóng xà phòng. Ai biết trước được ngày mai ra đường tự dưng gặp được đúng người làm trái tim mình xáo trộn. Nên cứ trân trọng và yêu thương hết thảy những gì mình đang có, để ngày mai dù ra sao, cũng mỉm cười vì đã dám sống thật lòng.
Dân Trí
Post a Comment
Chú ý:
- Nhận xét nên viết tiếng việt có dấu.
- Cảm ơn bạn đã đọc bài viết tại www.hannavn.com