Thanh đặt tay lên định nhấn chuông xong lại thôi, hãy để chúng nó hạnh phúc, ít nhất là đêm nay, hai tay buông thõng, nàng đau đớn bất lực.

Lạc lối

“Không để nó nhìn thấy bộ dạng mình như thế này, nó sẽ rít lên và sau đó là một thôi một hồi về tình yêu, về sự chia sẻ, ngán lắm” - nàng bỏ vào màn sương đêm hư ảo, buồn tê tái. Từng đôi trai gái như nép chặt vào nhau vì giá lạnh. Mười năm trước, những đêm lạnh thế này nàng cũng lả lướt thế kia, cũng run rẩy, bồi hồi đón nhận nụ hôn đầu với tất cả khát khao chen lẫn một chút kiêu hãnh…
“Tao không hiểu nổi, sao mày lại vội vàng thế chứ, rồi mày sẽ phải hối hận”, Nguyên nói gì gì nữa, nhiều lắm nhưng hình như chỉ có vài từ lọt vào tai nàng lõm bõm, nàng thầm nghĩ chắc là nó ghen tị, bản tính cố hữu của đàn bà…
Hai đứa tạm biệt làng quê nghèo lên thành phố với bao niềm háo hức và hoài bão. Là bạn học từ thời phổ thông nên dễ thông cảm cho nhau. Có điều, tính cách hai đứa khác biệt hoàn toàn. Nguyên kín đáo, hiền lành, nhu mì đến phát bực còn Thanh thực tế và đa tình, có lẽ vì thế mà mới chân ướt chân ráo vào trường đã có hàng chục anh xin đưa đón.
Đêm càng về khuya càng lạnh, những quán hàng rong bán đồ nướng tỏa khói, những dư vị của chim cút, cánh gà cứ xộc thẳng vào đánh thức khứu giác khiến bụng dạ cồn cào. Cả ngày nay nàng chưa ăn gì ngoài một mẩu bánh mì bé tẹo từ hồi trưa. Tội nghiệp thằng Cún, giờ chắc khóc nằng nặc đòi mẹ còn nàng đang lê những bước chân vô định.
Nguyên không nhu mì như nàng tưởng, nó khôn ngoan và tỉnh táo trong tình yêu thì đúng hơn. Ngày ấy không hiểu ma đưa đường quỷ dẫn lối thế nào mà nàng đã chọn anh ta, một chút phiêu lưu trong tính cách khiến nàng phải trả giá thế này đây ư? Anh không giống mấy tay công tử bột mặt bụ sữa vừa kiêu vừa sến, anh có vẻ lãng tử, bụi bặm đầy nam tính, như một ma lực đầy mê hoặc khiến nàng say như điếu đổ, mặc cho Nguyên hết lời khuyên lơn.
Bước sang năm thứ ba thì thằng Cún ra đời, cái bụng ngày một ễnh lên buộc nàng phải bảo lưu kết quả, cực chẳng đã anh đưa nàng về ra mắt bố mẹ. Họ không chấp nhận cô nhưng vì đứa cháu nội nên đành ngậm bồ hòn làm ngọt, ông bà cũng tạo điều kiện cho hai đứa ra ở riêng, tự lập cho quen… Vốn là công tử ăn chơi giờ phải cáng đáng trách nhiệm nặng nề hình như quá sức, trước đây làm được đồng nào là nướng vào tá lả, thâu đêm cùng mấy ả bia ôm giờ phải dành dụm từng cắc mua sữa cho con, đóng tiền học cho vợ, phải xa những trò vui thú khiến anh ta cáu bẳn. Biết thế nên nàng chỉ nín lặng cam chịu mặc cho những lần quát tháo, mắng mỏ.
Không nghề không việc, nàng đã phục tùng anh ta như tín đồ phục tùng giáo chủ. Còn anh, anh phục tùng mãnh lực ghê gớm của đồng tiền. Lan, người tình cũ của anh đã trở về sau những tháng ngày trên đất Mỹ. Những đồng đô la nhơ nhuốc giờ lại vô cùng hữu dụng, nó chuộc lại cái cơ sở sản xuất nhôm kính mà gia đình do làm ăn thua lỗ phải cầm cố, những khoản tiền kếch xù khiến nó hồi sinh. Mỗi lần giỗ chạp cô ta lại tự nhiên như dâu con trong nhà làm khách khứa nhầm tưởng là con dâu, họ tâng bốc, nịnh nọt mà quên mất sự có mặt của nàng. Cho đến hôm nay, cái ngôi nhà nhỏ, dù còn đơn sơ nhưng ấm cúng, căn phòng ngủ ga, nệm thơm phức bị nhàu nhĩ vì những trận mây mưa thô bạo thì nàng hiểu rằng mình là kẻ thừa thãi.
Thanh dừng lại, bất lực. Đúng rồi, chính nơi này, nơi có những cây điệp vàng và dạ đinh hương tỏa hương dìu dịu vào ban đêm đã khiến cô lạc lối.

Post a Comment

Chú ý:
- Nhận xét nên viết tiếng việt có dấu.
- Cảm ơn bạn đã đọc bài viết tại www.hannavn.com