Vy Linh thấy trái tim mình đập mạnh. Cô ôm chầm lấy anh như vô thức. Bàn tay cô siết chặt lấy anh như không muốn phải xa nhau thêm một phút giây nào nữa.
Không gian xung quanh du dương trong một bản nhạc không lời da diết. Ánh nến lấp lánh giữa những mảng tường hai màu đỏ đen đầy quyến rũ. Chiếc piano trắng muốt trang trọng nằm trong khán phòng. Trên bục diễn, người nghệ sĩ đang chú tâm vào cây đàn violin màu mận chín. Cây vĩ nhịp nhàng qua lại với những âm thanh đầy tinh tế. Mọi thứ như được xếp đặt một cách hoàn hảo cho không gian cổ điển ở nơi đây.
Ánh mắt Vy Linh ngưng lại trên ly rượu vang sóng sánh và dừng lại rất lâu ở đó. Hàng lông mi rủ xuống trên đôi mắt buồn càng làm ánh lên màu phiền muộn. Đôi môi khẽ cười, một nụ cười khó hiểu. Gương mặt một người con trai theo ánh nến phản chiếu trên thành ly. Cả hai yên lặng không nói gì. Không gian đắm chìm trong giai điệu của bản nhạc không lời. Từng phút trôi qua trong ngượng ngùng, yên lặng.
Thật kì lạ, họ đã từng là của nhau, đã từng nguyện thề bên nhau đến từng hơi thở, vậy mà giờ đây, lúc ngồi bên nhau lại không biết phải nói những gì. Thời gian đã quá dài cho một sự chia cách, hay sự trở lại vô tình này là một quãng nhạc viết sai khiến cho cả bản đàn bị gồ ghề về âm điệu?
- Anh khỏe không?
Cuối cùng Vy Linh đã lên tiếng để phá vỡ bầu không khí im lặng. Sau ngần ấy thời gian, sau những gì đã xảy ra thì người bắt đầu cuộc trò chuyện vẫn là cô.
- Anh vẫn ổn, còn em?
Vy Linh chỉ khẽ gật đầu mà không nói thêm gì nữa. Không khí lại trở nên yên ắng.
Hóa ra, khi người ta chia tay và chọn bước đi trên một con đường khác để tìm kiếm một điểm dừng chân mới không có hình bóng nhau, thì lúc đối diện nhau người ta thường chọn ngại ngần trong yên lặng. Người ta sợ phải nhìn vào mắt nhau như sợ xem lại những mảnh vỡ quá khứ đã muốn quên đi mà ngàn lần không thể.
Người ta sợ phải nghe một giọng nói đã từng mang đến yêu thương nhưng cũng đã vội vàng để lại trong trái tim những điều thương tổn. Người ta sợ phải cất tiếng nói bởi sợ những đợt sóng nhớ nhung trong lòng bật lên thành tiếng, khi sợ mình sẽ thành những gánh nặng của đối phương. Lúc còn yêu nếu đã lỡ không hết lòng, thì khi xa nhau chi bằng để bàn tay ai kia buông ra trong thanh thản, để rồi thảng hoặc chợt nhớ về nhau người ta sẽ bớt chút muộn phiền vì đã trót làm đau nhau.
***
Cô quen Nguyên Khang trong buổi triển lãm tranh nghệ thuật của một họa sĩ người Pháp. Vy Linh vốn theo học ở một trường nghệ thuật, phân ngành thẩm định, thế nên cô thường tới những buổi triển lãm tranh. Phần vì nó giúp ích rất nhiều cho việc học tập của cô, phần là để thỏa mãn niềm đam mê nghệ thuật từ bé đến giờ của mình.
Lần đó, hai người đã vô tình cùng dừng lại rất lâu trước một bức tranh khá đặc biệt. Họ yên lặng đứng cạnh nhau như thế trong suốt một quãng thời gian dài. Mãi đến lúc có tiếng gọi của nhóm bạn đi cùng, Vy Linh mới nhận ra sự có mặt của anh bên cạnh. Cô ngượng ngùng quay sang chàng trai đang đứng cạnh mình thì bắt gặp ánh mắt của anh cũng đang đưa về phía cô. Trong một phần nghìn giây, hai ánh nhìn dường như chạm nhau và cùng chạm tới tận cùng của những nỗi niềm khó đặt thành tên. Những sợi cảm xúc vương vất quẩn quanh tâm trí của hai người. Bất giác, cả hai khẽ mỉm cười.
- Cô thích bức tranh này?
- Vâng, còn anh?
- Tôi cũng thế. Kiểu vẽ này rất kén người xem, thật vui vì được nói chuyện người có cùng sở thích với mình.
-…
- Khang, cậu cũng đến đây ư? – Tiếng một người trong đám bạn.
Và thật tình cờ, Nguyên Khang lại quen một trong số những người bạn của cô. Họ đã biết nhau như thế.
Nguyên Khang – chàng trai trẻ với gương mặt thanh tú, sống mũi cao và một đôi mắt biết nói. Anh hiền lành, điềm tĩnh và luôn thân thiện với tất cả mọi người. Anh luôn mang đến cho người đối diện một cảm giác an lòng bằng ánh nhìn đầy bình lặng. Vy Linh – cô gái nhỏ nhắn với đôi mắt trong veo màu hạt dẻ và nụ cười ấm áp như nắng thu. Cô sống khá trầm lặng với những thú vui giản đơn như vẽ tranh hay đọc sách về hội họa.
Những cuộc hẹn hò bạn bè, những lần đi chơi chung với cả nhóm,… đã kéo hai người xích lại gần nhau hơn. Những điểm chung trong sở thích, trong cách nghĩ, cảm nhận về cuộc sống khiến họ dễ tâm sự, dễ đồng cảm cùng nhau. Tình cảm cứ thế lớn dần lên từng ngày, vượt quá tình bạn và chạm đến một thứ tình cảm lớn hơn.
Họ đến với nhau nhẹ nhàng như bầu trời tìm đến những cơn mưa rào sau một mùa hè khô cạn, như cách nắng tìm về mưa để thành dải cầu vồng bảy sắc, như làn gió trời mơn man khẽ ru những đám mây… Họ đến với nhau như đã từng qua bao lần lạc mất, bàn tay buông ra sẵn sàng có một bàn tay nắm lấy… Tình yêu giản dị, không tô vẽ, màu mè, ngỡ như chỉ cần được bên nhau thì tất cả đã là quá đủ… Họ âm thầm đến với nhau không một chút ồn ào… Họ yên lặng với tình yêu, và bình lặng với chính tình yêu. Một thứ tình cảm không nhiều xáo trộn, không vấp phải những quãng bộn bề hay chua xót cứ lặng lẽ chảy trôi từng ngày nơi hai con tim…
Nguyên Khang điềm đạm, chín chắn trong những khoảng lặng của tình yêu. Vy Linh sâu lắng, ngọt ngào trong cách quan tâm, sẻ chia, và vun vén cho mối quan hệ của họ. Cả hai cảm thấy hài lòng với những gì mình đang có, và an yên với chính tình cảm của mình. Tình yêu của họ như một bức tranh cuốn hút biết bao người bởi chiều sâu của gam màu trầm đó.
Thế nhưng.
Không lâu sau, Nguyên Khang được bổ nhiệm chuyển công tác ra nước ngoài để phục vụ công việc cho một chi nhánh của công ty ở đó. Anh đã tìm mọi cách để từ chối nhưng không được. Và, họ buộc phải ở xa nhau, một sự cách rời không ai mong muốn…
Ngày anh đi. Sân bay đông đúc những cuộc hội ngộ và chia ly của biết bao người xa lạ. Khó có thể ngờ, có một ngày cô phải đưa tiễn anh ở sân bay. Anh đứng trước mặt cô vẫn với nụ cười đó, gương mặt đó, ánh nhìn đó, nhưng chỉ ít phút nữa thôi, tất cả sẽ ở cách cô đến nửa vòng trái đất. Anh ôm chặt tấm thân bé bỏng đang run rấy của cô, bàn tay xoa nhẹ lên tóc:
- Anh sẽ về. Đợi anh!
Nước mắt Vy Linh lăn dài trên má, đôi mắt nhòa lệ.
- Em sẽ chờ.
…
Máy bay cất cánh đưa người cô yêu đến một bầu trời xa xôi. Ở nơi đó không có hình bóng cô, không có con đường lúc xưa từng hò hẹn, không có những góc phố, những quán cà phê thân quen… Ở đó, chỉ có nỗi nhớ gửi vội bằng vài dòng email, chỉ có bàn tay chạm khẽ lên màn hình để cảm nhận gương mặt đang xa cách, chỉ có những chiều mưa buồn vì nhớ một người đến quay quắt, chỉ có những giọt nước mắt lăn dài vì tình yêu cho một người ở xa…
Những ngày đầu xa nhau…
Anh vẫn đều đặn gọi điện và gửi email rằng “Anh nhớ em rất nhiều. Anh yêu em rất nhiều…”.
Giọng nói thổn thức qua điện thoại của anh chan chứa những yêu thương, những nhớ mong chỉ chực trào ra trong nước mắt. Vy Linh hiểu, trong lòng anh có cô.
Thời gian vẫn tiếp diễn vòng quay từng ngày như nỗi nhớ cứ đong đầy thêm từng giây, từng phút. Cô đếm đến ngày anh trở về để lại được kề vai nhau như ngày xưa…
Một thời gian sau khi xa nhau…
Những cuộc điện thoại thưa dần, những email ngắn lại chỉ còn vài ba chữ. Mới đầu cô thắc mắc với anh và nhận được lý do rằng anh bận. Cô tin anh, thông cảm cho công việc mỏi mệt của anh và vẫn luôn chờ tin trong mong nhớ. Thế nhưng, về sau, anh không còn thường xuyên mở webcam khi hai người cùng nói chuyện, những câu chữ lạnh nhạt dần và ít hẳn. Có lúc đến một tuần liền mà cô không nhận được một cuộc gọi nào từ anh. Và cô hiểu rằng, có điều gì đó đang bất ổn.
Thời gian trôi trong lặng lẽ. Đã khá lâu rồi cô không nhận được một cuộc gọi nào từ anh. Cô bắt đầu hoang mang và đợi chờ trong mệt mỏi.
Tối hôm đó, cô nhận được một email từ anh. Bức thư ngắn ngủi chỉ có vài chữ: “Mình chia tay nhé! Anh xin lỗi!”.
Vy Linh không trả lời thư, cũng không tìm cách liên lạc với Nguyên Khang. Cô không còn muốn biết vì đâu anh lại thay đổi, vì đâu mọi thứ lại xảy ra như thế mà chỉ giữ yên lặng.
Đến phút cuối, anh vẫn không nói một lời nào với cô. Tất cả đã kết thúc sau một cái email chỉ vẻn vẹn bảy con chữ…
Và thế là họ chia tay, không một lý do, không một lời giải thích. Không cần biết lúc trước tình yêu dành cho nhau đã lớn đến đâu, không cần biết nhớ thương đã thân thuộc và thành thói quen từ thưở nào, chỉ biết rằng một người đã chọn dừng lại thì cuộc tình này sẽ chẳng còn đi được về đâu. Họ xa nhau lặng lẽ như chính cái cách họ yêu nhau. Họ âm thầm buông tay như cái cánh họ bước vào trái tim nhau chầm chậm. Anh sẽ nhớ về cô như một hồi ức, như một đoạn đường có lá và mây lặng lẽ trôi. Còn cô…?
Tình yêu của cô dành cho anh vẫn thế, vẫn ngọt ngào, vẫn dịu dàng, vẫn vẹn nguyên như lần đầu anh nói yêu cô. Trái tim cô chưa một lần thay đổi. Nhưng cô yên lặng, không níu kéo, không van xin… bởi cô vẫn tin rằng nếu anh thực sự là của cô, anh sẽ quay về…
Bạn bè vẫn thấy cô mỉm cười như chưa có chuyện gì xảy ra, ai cũng bảo rằng cô mạnh mẽ. Nhưng có ai biết, hằng đêm nước mắt của cô vẫn rơi theo từng nỗi nhớ; cảm giác trái tim mình như bị ai bóp nghẹn, đau thắt đến không thở được… Hình bóng anh cứ quẩn quanh trong tâm trí cô, kỉ niệm ùa về theo từng cơn gió, từng hạt mưa… Cô nhớ anh đến nao lòng nhưng không dám nói, cô muốn anh quay lại để bên cô như những ngày xưa, để được chở che, được chăm sóc…
Thế nhưng, cô chờ mãi, chờ hoài mà anh vẫn chưa quay lại…
***
Bản nhạc không lời vẫn dang dở trên cây vĩ cầm. Cô khẽ ngước mắt để nhìn gương mặt mình nhớ nhung biết bao lâu nay. Anh vẫn thế, vẫn vẻ điềm đạm và ánh nhìn khiến người ta thấy an tâm và bình lặng. Sau hai năm ra nước ngoài, anh về nước và tìm gặp cô như kịch bản của một bộ phim nào đó. Nhân vật nam chính sẽ trở về, gặp gỡ nhân vật nữ và tình yêu sẽ quay lại ư? Cô không tin vào phim ảnh nhưng phải chăng…
Nguyên Khang đứng dậy, nắm chặt lấy tay cô và nói:
- Đi theo anh!
Vy Linh chỉ biết đi theo bàn tay đang xiết chặt lấy mình không buông mà chẳng biết mình đang đi tới đâu.
Anh đưa cô ra tới biển. Tiếng rì rào của sóng bạc đầu vỗ vào vách đá giữa đêm thanh tịnh. Bãi cát trải dài, xa xôi như nỗi nhớ. Xung quanh chỉ có anh, cô và biển đêm mênh mông như tình yêu của cô. Bàn tay anh nắm lấy tay cô. Những ngón tay lại đan vào nhau sau bao ngày xa cách.
Anh muốn quay lại, được không em?
Vy Linh thấy trái tim mình đập mạnh. Cô ôm chầm lấy anh như vô thức. Bàn tay cô siết chặt lấy anh như không muốn phải xa nhau thêm một phút giây nào nữa. Hơi ấm từ người anh tỏa ra như đốt cháy hết những nhớ nhung, những đắng đót bấy lâu nay cô trải qua. Nước mắt lại lăn dài trên má. Cô vẫn chưa nói được lời nào…
Có đúng là anh đã trở về với cô sau những ngày xa cách ấy không? Có phải là cô sẽ lại có anh, lại được yêu anh và được vùng vẫy trong tình yêu? Mình sẽ lại được bên nhau đúng không anh?
Bỗng cô thấy người mình lạnh ngắt. Cô nhìn vào chàng trai đang đứng trước mặt mình đầy hoảng hốt. Anh đang dần dần tan ra rồi hòa vào với biển. Cô đưa tay với mãi, với mãi… Chỉ còn tiếng sóng. Và màn đêm âm u.
Ánh nắng nơi cửa sổ chiếu thẳng vào mắt và khiến cô choàng tỉnh giấc. Nước mắt lăn khẽ cùng những hối tiếc, nhớ nhung.
Hóa ra, tất cả chỉ là một giấc mơ.
Không còn nữa ánh nến và khúc vĩ cầm đánh dở, không còn nữa tiếng sóng và màn đêm, và không còn anh, không còn câu nói anh muốn quay về…
Kênh 14
Post a Comment
Chú ý:
- Nhận xét nên viết tiếng việt có dấu.
- Cảm ơn bạn đã đọc bài viết tại www.hannavn.com