Có những anh chàng không hẳn là "Sở Khanh" chính hiệu nhưng lại giở nhiều thủ đoạn tinh vi để chọn vợ theo đúng tiêu chuẩn và sự toan tính của mình.
Chọn vợ bằng cách bắt cá cả… bàn tay
Một sáng chủ nhật, Ngân (Thạch Thất, Hà Nội) bỗng nhận được một cuộc điện thoại lạ. Người từ đầu dây bên kia hỏi Ngân là ai mà nhắn tin thân mật với người yêu cô ấy như vậy. Thoáng chút bất ngờ, Ngân vặn lại người yêu cô là ai thì hoảng hồn khi biết được, đó cũng chính là người yêu mình – Hoàng.
Nhưng chỉ một cuộc điện thoại cũng chưa nói lên được gì, biết đâu có người nhàn rỗi thích phá đám tình yêu của mình thì sao. Vì thế Ngân tỏ ý không tin thì cô nàng kia liền đòi gặp mặt. Ừ gặp thì gặp!
Gặp nhau, Lan (tên cô nàng kia) bực tức vô cùng đưa ra đống tin nhắn tình cảm của Hoàng nhắn cho cô ta, Ngân mới té ngửa trước sự thật. “Thăm hỏi” nhau một hồi nữa thì cả hai người đều giật mình vỡ lẽ: đều bị "dắt mũi" rồi!
Hoàng và Ngân yêu nhau từ hai năm trước. Hoàng khá đẹp trai, dịu dàng, rất quan tâm chiều chuộng người yêu. Phải cái công việc của Hoàng khá bận rộn nên không dành thời gian quan tâm tới cô nhiều như những người khác được.
Bù lại, ngày lễ ngày tết nào anh cũng tặng quà, tặng hoa cho cô rất chu đáo. Đều là những người trưởng thành, đi làm rồi nên Ngân không còn nhõng nhẽo đòi hỏi, rất thông cảm cho người yêu. Với lại, “đàn ông chăm chỉ làm việc để lập nghiệp, như vậy mới là thực sự quan tâm đến người yêu” – Hoàng tâm sự như vậy và Ngân thấy vô cùng đúng.
Hoàng đã đưa Ngân về quê anh chơi, giới thiệu cô với bố mẹ đàng hoàng. Nhà anh ai cũng quý cô, vì thế Ngân càng thêm yêu và tin tưởng anh, một lòng nghĩ đến tương lai mà thôi.
Ở bên kia, tình trạng của Lan cũng tương tự. Lan và Hoàng yêu nhau cũng ngót nghét hơn một năm chứ ít gì. Hoàng cũng đã đưa Lan về nhà ra mắt, hứa hẹn như đinh đóng cột rằng đang một lòng chuẩn bị cho tương lai, chỉ chờ ngày đón nàng về dinh mà thôi.
Hóa ra đều là người bị hại cả! Đau khổ, uất ức – hai cô gái quyết tâm phải làm cho ra ngô ra khoai. Thầm lặng điều tra thêm thì ôi thôi, "lòi" ra một cơ số các cô nàng khác cũng là người yêu của Hoàng. Hóa ra anh chàng này không phải bắt cá hai tay đơn thuần mà "bắt cá"... cả bàn tay mới kinh.
Khi hai người còn đang bàn nhau làm thế nào để trừng trị kẻ dối trá này thì đồng loạt nhận được lời chia tay đến từ nam nhân vật chính. Thế có nghĩa là cả hai đều nằm trong danh sách "cá" bị loại khỏi danh sách chọn vợ của Hoàng rồi.
Không nghi ngờ gì nữa, Hoàng đã tìm được con cá béo trong lưới của mình và quyết định lấy làm vợ. "Con cá" đó chẳng xinh đẹp nhưng nghe nói gia thế nhà nàng rất "oách", bố nàng đi làm có xe đón xe đưa, mẹ thì thường xuyên bận rộn ở nhà tiếp khách đến quà cáp... Còn các "con cá" khác, anh buồn rầu nói lời tạm biệt đồng loạt: “Có lẽ duyên số không cho chúng ta đến với nhau em ạ. Anh rất tiếc...”
Khi người yêu chỉ là phương án dự phòng
Phương và Đăng (cùng quê ở Mạo Khê, Quảng Ninh) yêu nhau đã được 4 năm, không phải quá dài nhưng không ngắn ngủi gì. Tuy nhiều lúc Đăng hơi lạnh lùng và cũng không dành nhiều thời gian cho mình nhưng Phương không oán trách, vẫn chăm sóc người yêu chu đáo.
Bốn năm yêu nhau, Phương nhiều lúc cũng phải rơi nước mắt trước sự vô tâm và nhiều lần say nắng của Đăng. Nhưng cô tự nhủ, đàn ông mà, ai chẳng vậy. Cô bao dung và tha thứ hết, cố gắng là một người yêu và tương lai là một người vợ tốt.
Nhưng cái tuổi nó đuổi xuân đi, năm nay cô đã 28 tuổi, chẳng còn trẻ trung nữa rồi. Nỗi khao khát, mong ngóng về một gia đình càng ngày càng mãnh liệt trong Phương. Trái lại, người yêu cô vẫn bình chân như vại.
Phương là con gái, ngại không dám giục giã chuyện cưới xin, chỉ nói bóng gió: “Bố mẹ em cứ hỏi thăm mãi anh ạ!”. Lúc ấy, Đăng liền tỏ thái độ không hài lòng, chẳng nói chẳng rằng bỏ đi luôn.
Đi chơi với bạn của Đăng, nhiều anh bạn thấy hai người yêu mãi không cưới, tốt bụng ra mặt khen Phương hết lời và khuyên Đăng nên sớm ổn định gia đình. Nhưng Đăng đều gạt đi, trước cả mặt Phương nói thẳng thừng: “Tao chưa muốn lấy vợ sớm! Vài năm nữa lấy vẫn còn trẻ chán!”.
Phương nghe được thì buồn như đưa đám. Năm nay cô đã 28 tuổi, vài năm nữa thì chả hơn 30 rồi còn gì. Mà ai biết lúc ấy cô dâu của Đăng có phải là cô không?
Một lần, Đăng đang ở nhà Phương thì mẹ anh gọi điện đến. Đăng chạy ra ngoài nghe, có lẽ mẹ anh giục giã chuyện vợ con nhiều quá khiến Đăng bực mình. Anh lớn tiếng khiến cô cũng nghe rõ: “Vợ con gì? Con đã tìm được ai đâu mà mẹ cứ bắt con lấy vợ!”.
Phương ngồi trong nhà mà sững sỡ cả người. Đăng nói thế thì cô 4 năm đi bên anh, lo lắng từng bữa ăn giấc ngủ cho anh là gì đối với anh? Anh nói thế chẳng ngầm thừa nhận, anh chỉ là chơi đùa, lừa dối Phương hay sao?
Chẳng bao lâu sau, Phương đã có ngay câu trả lời. Một buổi tối, một anh bạn của Đăng đã gọi điện đến hỏi cô: “Em với nó chia tay rồi à? Sao hôm nay nó đưa người đến hùng hồn giới thiệu là vợ sắp cưới?”.
Phương vội vàng gọi cho người yêu nhưng không ai nghe máy. Mãi nửa đêm Đăng mới gọi lại cho cô, chỉ nói ngắn gọn: “Mình kết thúc ở đây đi! Chúng ta không hợp nhau đâu, tốt nhất nên chia tay trước kia quá muộn em ạ!”.
Phương ôm mặt khóc nức nở. Bốn năm yêu Đăng hết lòng, chỉ một câu nói này mà chấm dứt tất cả sao? Với anh, bây giờ chưa quá muộn ư? Phương bần thần cả người, bây giờ cô mới nhận ra, có lẽ ngay từ đầu mình chỉ là một phương án dự phòng của Đăng mà thôi. Và khi biết người vợ sắp cưới Đăng chọn là một cô gái nhà Hà Nội, trẻ trung, làm việc trong một tập đoàn nổi tiếng thì Phương càng khẳng định được mục đích "yêu dự phòng" của anh.
Một sáng chủ nhật, Ngân (Thạch Thất, Hà Nội) bỗng nhận được một cuộc điện thoại lạ. Người từ đầu dây bên kia hỏi Ngân là ai mà nhắn tin thân mật với người yêu cô ấy như vậy. Thoáng chút bất ngờ, Ngân vặn lại người yêu cô là ai thì hoảng hồn khi biết được, đó cũng chính là người yêu mình – Hoàng.
Nhưng chỉ một cuộc điện thoại cũng chưa nói lên được gì, biết đâu có người nhàn rỗi thích phá đám tình yêu của mình thì sao. Vì thế Ngân tỏ ý không tin thì cô nàng kia liền đòi gặp mặt. Ừ gặp thì gặp!
Gặp nhau, Lan (tên cô nàng kia) bực tức vô cùng đưa ra đống tin nhắn tình cảm của Hoàng nhắn cho cô ta, Ngân mới té ngửa trước sự thật. “Thăm hỏi” nhau một hồi nữa thì cả hai người đều giật mình vỡ lẽ: đều bị "dắt mũi" rồi!
Hoàng và Ngân yêu nhau từ hai năm trước. Hoàng khá đẹp trai, dịu dàng, rất quan tâm chiều chuộng người yêu. Phải cái công việc của Hoàng khá bận rộn nên không dành thời gian quan tâm tới cô nhiều như những người khác được.
Bù lại, ngày lễ ngày tết nào anh cũng tặng quà, tặng hoa cho cô rất chu đáo. Đều là những người trưởng thành, đi làm rồi nên Ngân không còn nhõng nhẽo đòi hỏi, rất thông cảm cho người yêu. Với lại, “đàn ông chăm chỉ làm việc để lập nghiệp, như vậy mới là thực sự quan tâm đến người yêu” – Hoàng tâm sự như vậy và Ngân thấy vô cùng đúng.
Hoàng đã đưa Ngân về quê anh chơi, giới thiệu cô với bố mẹ đàng hoàng. Nhà anh ai cũng quý cô, vì thế Ngân càng thêm yêu và tin tưởng anh, một lòng nghĩ đến tương lai mà thôi.
Ở bên kia, tình trạng của Lan cũng tương tự. Lan và Hoàng yêu nhau cũng ngót nghét hơn một năm chứ ít gì. Hoàng cũng đã đưa Lan về nhà ra mắt, hứa hẹn như đinh đóng cột rằng đang một lòng chuẩn bị cho tương lai, chỉ chờ ngày đón nàng về dinh mà thôi.
Hóa ra đều là người bị hại cả! Đau khổ, uất ức – hai cô gái quyết tâm phải làm cho ra ngô ra khoai. Thầm lặng điều tra thêm thì ôi thôi, "lòi" ra một cơ số các cô nàng khác cũng là người yêu của Hoàng. Hóa ra anh chàng này không phải bắt cá hai tay đơn thuần mà "bắt cá"... cả bàn tay mới kinh.
Khi hai người còn đang bàn nhau làm thế nào để trừng trị kẻ dối trá này thì đồng loạt nhận được lời chia tay đến từ nam nhân vật chính. Thế có nghĩa là cả hai đều nằm trong danh sách "cá" bị loại khỏi danh sách chọn vợ của Hoàng rồi.
Không nghi ngờ gì nữa, Hoàng đã tìm được con cá béo trong lưới của mình và quyết định lấy làm vợ. "Con cá" đó chẳng xinh đẹp nhưng nghe nói gia thế nhà nàng rất "oách", bố nàng đi làm có xe đón xe đưa, mẹ thì thường xuyên bận rộn ở nhà tiếp khách đến quà cáp... Còn các "con cá" khác, anh buồn rầu nói lời tạm biệt đồng loạt: “Có lẽ duyên số không cho chúng ta đến với nhau em ạ. Anh rất tiếc...”
Luôn có nhiều phương án trong danh sách chọn vợ của anh (Ảnh minh họa).
Khi người yêu chỉ là phương án dự phòng
Phương và Đăng (cùng quê ở Mạo Khê, Quảng Ninh) yêu nhau đã được 4 năm, không phải quá dài nhưng không ngắn ngủi gì. Tuy nhiều lúc Đăng hơi lạnh lùng và cũng không dành nhiều thời gian cho mình nhưng Phương không oán trách, vẫn chăm sóc người yêu chu đáo.
Bốn năm yêu nhau, Phương nhiều lúc cũng phải rơi nước mắt trước sự vô tâm và nhiều lần say nắng của Đăng. Nhưng cô tự nhủ, đàn ông mà, ai chẳng vậy. Cô bao dung và tha thứ hết, cố gắng là một người yêu và tương lai là một người vợ tốt.
Nhưng cái tuổi nó đuổi xuân đi, năm nay cô đã 28 tuổi, chẳng còn trẻ trung nữa rồi. Nỗi khao khát, mong ngóng về một gia đình càng ngày càng mãnh liệt trong Phương. Trái lại, người yêu cô vẫn bình chân như vại.
Phương là con gái, ngại không dám giục giã chuyện cưới xin, chỉ nói bóng gió: “Bố mẹ em cứ hỏi thăm mãi anh ạ!”. Lúc ấy, Đăng liền tỏ thái độ không hài lòng, chẳng nói chẳng rằng bỏ đi luôn.
Đi chơi với bạn của Đăng, nhiều anh bạn thấy hai người yêu mãi không cưới, tốt bụng ra mặt khen Phương hết lời và khuyên Đăng nên sớm ổn định gia đình. Nhưng Đăng đều gạt đi, trước cả mặt Phương nói thẳng thừng: “Tao chưa muốn lấy vợ sớm! Vài năm nữa lấy vẫn còn trẻ chán!”.
Phương nghe được thì buồn như đưa đám. Năm nay cô đã 28 tuổi, vài năm nữa thì chả hơn 30 rồi còn gì. Mà ai biết lúc ấy cô dâu của Đăng có phải là cô không?
Một lần, Đăng đang ở nhà Phương thì mẹ anh gọi điện đến. Đăng chạy ra ngoài nghe, có lẽ mẹ anh giục giã chuyện vợ con nhiều quá khiến Đăng bực mình. Anh lớn tiếng khiến cô cũng nghe rõ: “Vợ con gì? Con đã tìm được ai đâu mà mẹ cứ bắt con lấy vợ!”.
Phương ngồi trong nhà mà sững sỡ cả người. Đăng nói thế thì cô 4 năm đi bên anh, lo lắng từng bữa ăn giấc ngủ cho anh là gì đối với anh? Anh nói thế chẳng ngầm thừa nhận, anh chỉ là chơi đùa, lừa dối Phương hay sao?
Chẳng bao lâu sau, Phương đã có ngay câu trả lời. Một buổi tối, một anh bạn của Đăng đã gọi điện đến hỏi cô: “Em với nó chia tay rồi à? Sao hôm nay nó đưa người đến hùng hồn giới thiệu là vợ sắp cưới?”.
Phương vội vàng gọi cho người yêu nhưng không ai nghe máy. Mãi nửa đêm Đăng mới gọi lại cho cô, chỉ nói ngắn gọn: “Mình kết thúc ở đây đi! Chúng ta không hợp nhau đâu, tốt nhất nên chia tay trước kia quá muộn em ạ!”.
Phương ôm mặt khóc nức nở. Bốn năm yêu Đăng hết lòng, chỉ một câu nói này mà chấm dứt tất cả sao? Với anh, bây giờ chưa quá muộn ư? Phương bần thần cả người, bây giờ cô mới nhận ra, có lẽ ngay từ đầu mình chỉ là một phương án dự phòng của Đăng mà thôi. Và khi biết người vợ sắp cưới Đăng chọn là một cô gái nhà Hà Nội, trẻ trung, làm việc trong một tập đoàn nổi tiếng thì Phương càng khẳng định được mục đích "yêu dự phòng" của anh.
Afamily
Post a Comment
Chú ý:
- Nhận xét nên viết tiếng việt có dấu.
- Cảm ơn bạn đã đọc bài viết tại www.hannavn.com