Ngày nào cũng vậy, từ 3g sáng mẹ đã thức dậy khìa thịt, trộn cải chua, pha cà phê và những việc linh tinh khác cho tới 4g30. Mọi việc đâu vào đó rồi mẹ chất tất cả lên chiếc xe, hì hục đẩy một đoạn khá xa, ra tới ngã tư đầu đường, kế bên cây cột điện, nơi mà mấy chục năm rồi mẹ gắn bó ở đó để buôn bán.

Bây giờ mẹ đã qua tuổi lục tuần mà hàng ngày vẫn công việc cũ, vẫn lối sống đạm bạc như xưa để lo cho con trai vừa cưới vợ đang thất nghiệp và phụ nuôi cháu ngoại vì con gái vừa ly hôn.
Mẹ là bóng mát


Ngày nào con cũng đi từ 8g sáng tới 22g mới về. Mẹ vừa bán buôn vừa chăm bé Na chưa đầy một tuổi, cho cháu ngồi trong chiếc xe đẩy, khi vắng khách lại đút cháo cho bé Na ăn, thay tã lót cho nó, tập cho bé đi. Mà con bé cũng thật tội nghiệp, nó biết cảnh nhà neo đơn nên rất dễ ăn dễ ngủ, cho gì ăn nấy, không khóc la vòi vĩnh này nọ. Ăn no rồi ngồi chơi, buồn ngủ thì nằm úp mặt xuống chiếc xe tập đi ngủ ngon lành.
Nhiều lúc nhìn gương mặt khắc khổ, già nua của mẹ, lòng con quặn thắt nhưng con chưa biết làm thế nào để đỡ đần cho mẹ. Tiền lương con ba cọc ba đồng chỉ đủ chi tiêu cho hai mẹ con, hàng tháng con đưa cho mẹ số tiền quá ít ỏi, vậy mà mẹ cũng không trách móc điều gì. Tháng này con xin làm hai ca để có thêm tiền phụ với mẹ. Đêm con về khá khuya, người mệt rã rời, mẹ nhìn con lo lắng, hỏi han mọi chuyện, động viên an ủi khiến con rơm rớm nước mắt. Con cố gắng không muốn để nỗi buồn lộ ra trước mặt mẹ làm mẹ bấn rối thêm. Mẹ thường nói: “Không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời, con cứ tự tin là mình làm được tất cả, vượt qua được tất cả mọikhó khăn”.
Con nghe mẹ nói mà xót xa vô hạn. Cả cuộc đời mẹ vì chồng vì con mà lao đao lận đận, mà tàn phai nhan sắc, cái nhan sắc đã một thời có nhiều chàng trai mê đắm, theo đuổi, mà không biết vì sao mẹ chọn ba con, một thanh niên nghèo nhưng cần mẫn, hiền lành. Từ lúc ba bị tai biến, nhà trở nên túng quẫn, mẹ phải một mình gánh vác mọi chuyện. Từ một phụ nữ yếu đuối, mẹ đã vượt qua tất cả để lo cho chồng con. Nguồn sống của cả gia đình bây giờ chỉ trông cậy vào chiếc xe bánh mì của mẹ.
Con muốn nói với mẹ rất nhiều, nhưng không hiểu sao cứ nghẹn ngào mỗi khi mở miệng. Con muốn nói “Mẹ là bóng mát che chở cho con những tháng ngày khó khăn buồn tủi nhất. Mẹ đỡ nâng con vượt lên chính mình”.
Theo PNO

Post a Comment

Chú ý:
- Nhận xét nên viết tiếng việt có dấu.
- Cảm ơn bạn đã đọc bài viết tại www.hannavn.com