Tôi và nàng yêu nhau khi cả hai đang du học. Nàng là tiểu thư con nhà giàu, xinh đẹp, sành điệu và hiện đại. Nàng đồng ý dọn đến sống chung sau khi tôi tỏ tình.
Ba mẹ nàng đều giàu có nhưng đã chia tay nhau trước khi cho nàng đi du học. Cả hai đều có người mới và gần như quên mất họ còn có một cô con gái. Họ cho nàng đi du học, tình thương và trách nhiệm được quy ra tiền gởi cho nàng hàng tháng. Vì vậy, khi về Việt Nam, nàng đã dọn đến sống cùng tôi mà không về sống cùng ba hay mẹ.
Thời gian đầu chúng tôi rất hạnh phúc, cuộc sống tự do quả thực không gì bằng. Không còn vừa học vừa làm như ngày còn đi du học, tiền lương dư dả, chúng tôi sống thoải mái không có gia đình quản lý. Hàng ngày chúng tôi cùng đi làm. Sau giờ làm, lúc nào chúng tôi cũng ở bên nhau. Chiều chiều, hai đứa khoác tay nhau đi ăn cơm tiệm, xem phim, ca nhạc, bar, đi nhảy tới khuya mới về. Tôi biết, đằng sau có nhiều gã đàn ông nhìn theo tôi mơ ước. Việc nhà chúng tôi khoán cho một bà giúp việc theo giờ.
Thời gian thấm thoắt trôi, tôi và nàng sống chung được hai năm rồi mà không hề nghe nàng nhắc đến từ “cưới”. Không phải là phụ nữ luôn muốn được kết hôn với người đàn ông họ yêu sao? Tôi hỏi, nàng trả lời: “Không phải là chúng ta đang sống rất tốt đó sao, cần gì phải cưới”. Tôi biết nàng dị ứng với hôn nhân vì ba mẹ nàng đã ly hôn. Hơn thế, nàng là một cô gái hiện đại, suy nghĩ đơn giản và sống rất thoải mái. Nàng không quản lý tôi, không thích làm việc nhà và không hề có khái niệm về tổ ấm. Tất nhiên tôi không phải là người đàn ông quá khó tính đến mức khó chịu với những quan điểm sống của nàng. Nhưng quả thực, tôi nhận ra rằng, chúng tôi cùng sống trong một nhà nhưng chưa bao giờ tôi cảm nhận được nàng là người vợ thực sự của tôi. Tôi cho nàng biết tôi đã cảm thấy mệt mỏi sau hai năm sống chung không kết hôn, không con cái. Tôi ra điều kiện: hoặc cưới hoặc chia tay. Nàng đã chọn đám cưới nhưng không đăng ký kết hôn.
Thời gian lại trôi, tôi và nàng đã cưới nhau được hai năm và nàng cũng chưa một lần nhắc tôi về việc đăng ký kết hôn. Sẽ không có gì đáng nói nếu nàng không xinh đẹp, quyến rũ, là “hoa hậu” của cả tòa nhà mà công ty nàng đang đặt văn phòng ở đó. Rất nhiều người đàn ông dòm ngó, tấn công nàng, dù thừa biết nàng đang sống với tôi. Tôi tin nàng không có tình ý với ai nhưng cái khoản nàng không chịu làm giấy đăng ký kết hôn khiến tôi lo mất ăn mất ngủ. Không có cái giấy “chính chủ” thì lấy gì chứng minh nàng thật sự là vợ tôi…Thời gian đầu chúng tôi rất hạnh phúc, cuộc sống tự do quả thực không gì bằng. Không còn vừa học vừa làm như ngày còn đi du học, tiền lương dư dả, chúng tôi sống thoải mái không có gia đình quản lý. Hàng ngày chúng tôi cùng đi làm. Sau giờ làm, lúc nào chúng tôi cũng ở bên nhau. Chiều chiều, hai đứa khoác tay nhau đi ăn cơm tiệm, xem phim, ca nhạc, bar, đi nhảy tới khuya mới về. Tôi biết, đằng sau có nhiều gã đàn ông nhìn theo tôi mơ ước. Việc nhà chúng tôi khoán cho một bà giúp việc theo giờ.
Thời gian thấm thoắt trôi, tôi và nàng sống chung được hai năm rồi mà không hề nghe nàng nhắc đến từ “cưới”. Không phải là phụ nữ luôn muốn được kết hôn với người đàn ông họ yêu sao? Tôi hỏi, nàng trả lời: “Không phải là chúng ta đang sống rất tốt đó sao, cần gì phải cưới”. Tôi biết nàng dị ứng với hôn nhân vì ba mẹ nàng đã ly hôn. Hơn thế, nàng là một cô gái hiện đại, suy nghĩ đơn giản và sống rất thoải mái. Nàng không quản lý tôi, không thích làm việc nhà và không hề có khái niệm về tổ ấm. Tất nhiên tôi không phải là người đàn ông quá khó tính đến mức khó chịu với những quan điểm sống của nàng. Nhưng quả thực, tôi nhận ra rằng, chúng tôi cùng sống trong một nhà nhưng chưa bao giờ tôi cảm nhận được nàng là người vợ thực sự của tôi. Tôi cho nàng biết tôi đã cảm thấy mệt mỏi sau hai năm sống chung không kết hôn, không con cái. Tôi ra điều kiện: hoặc cưới hoặc chia tay. Nàng đã chọn đám cưới nhưng không đăng ký kết hôn.
Theo PNO
Post a Comment
Chú ý:
- Nhận xét nên viết tiếng việt có dấu.
- Cảm ơn bạn đã đọc bài viết tại www.hannavn.com