Mối tình đầu của tôi chẳng có cơn mưa nào giăng ngoài cửa lớp, mà hình như là cơn gió “lào” ập đến đã đưa anh lại gần bên tôi, mơ màng nhẹ nhàng và cũng thật bẽ bàng.
“Em bị làm sao thế?”. Tôi tức tối “bật tưng tưng”: “Em chả làm sao cả, rồ không, điên không, cũng không thần kinh gì hết”, mối tình đầu vẫn bình thản đưa tay lên sờ trán rồi phán: “Thế chắc em bị cảm trúng gió rồi”.
Rồi anh lại thao thao, say sưa hướng dẫn: “Sáng em cần dậy lúc năm giờ, uống một cốc nước to, súc miệng nước muối, tập thể dục mười lăm phút… Trước khi đi ngủ cần ngâm chân vào nước ấm, kê cao chân cho dễ ngủ”. Những điều ấy phải được lập trình kỹ để biến tôi thành một cỗ máy hoàn hảo không được phép gặp lỗi.
Cứ được một lát anh lại hỏi với một vẻ rất là nghi ngờ: “Em có hiểu gì không đấy?” tôi bình thản nhìn mối tình đầu: “Anh vẫn nói tiếng người thì em đều có thể hiểu ạ”. Anh cười, tiếp tục rao giảng, rằng phải thế nào thì mới trở thành con người mẫu mực.
Cảm giác lúc nào tôi cũng là con ngốc khi đứng trước anh, và anh là bóng cao bệ vệ mỗi từ thốt ra như một chân lý cao siêu và mỗi thói quen của anh tựa như gốc rễ để con người có thể tiến hóa hơn. Và những gì đi ngược lại đều là sự chống đối sự tiến bộ của giống loài…
Nếu đơn giản như mặc áo caro thì đừng đeo caravat, cũng như mặc quần áo vét thì đừng mang giày thể thao, đã đành, đằng này, anh đưa ra tiêu chuẩn cụ tỷ và nghiêm ngặt hơn. Tỷ dụ như đi đám ma thì phải mặc áo màu đen và đến đám cưới thì tuyệt đối không được mặc áo trắng... Hoặc cụ thể như ăn thịt chó thì phải chấm mắm tôm chứ không được chấm nước mắm, tôi hỏi ngược lại, không thích ăn thịt chó mà lấy thịt lợn chấm mắm tôm được không thì mối tình đầu ngần ngừ vài giây rồi lắc đầu: “Người bình thường không ai ăn thế”.
Tôi chợt nhận ra, từ một kẻ một ngày có mười lăm phút chập mạch thì giờ đây một ngày tôi lại chỉ có mười lăm phút bình thường, mà khốn thay hình như mười lăm phút ấy lại rơi vào đúng lúc ngủ, tôi thấy mình ngu ngơ, dại khờ, mụ mị quá đỗi.
Mối tình đầu diễn ra trong bao tháng tôi cũng không nhớ, chỉ biết rằng tôi thấy quá ngột ngạt khó chịu, đi chơi với đám bạn cứ một lát điện thoại lại tít tít vì những nhắc nhở. Anh khô khan và cứng nhắc bắt tôi phải lưu cố định trong đó, ví như chín giờ ba mươi là phải thư giãn, nghỉ ngơi, đi dạo rồi tắm rửa, mười giờ nó sẽ kêu tiếp để nhắc tôi đã đến giờ lên giường, và hôm sau thì sẽ lập trình lại y như vậy, dậy từ năm giờ, uống một cốc nước to...
Tôi từng nửa đùa nửa thật: “Em mà hoàn hảo được chưa chắc đã yêu anh nữa đâu”.
Rồi cũng đến ngày tôi mạnh dạn nhấc máy để gọi cho mối tình đầu, anh trịnh trọng sửa lại lời tôi rằng, trước hết tôi phải hỏi xem anh có bận không, có thể dành cho tôi vài phút không? Tôi nhắc lại như một cái máy rồi, tiếp tục giọng đều đều: “Nếu một ngày nào đó anh thấy buồn, thấy thất vọng, hoặc đau khổ, hãy gọi điện cho em, anh yên tâm em sẽ không nghe máy đâu!”. Rồi tôi cúp máy, cười phá lên bỏ lại đầu dây bên kia sự chưng hửng. Tôi đã đi khỏi mối tình đầu như thế.
Post a Comment
Chú ý:
- Nhận xét nên viết tiếng việt có dấu.
- Cảm ơn bạn đã đọc bài viết tại www.hannavn.com