Cô bạn đồng nghiệp dạo này hay than thở. Gần như suốt từ tết tới giờ, cô chẳng làm được gì cho mình cả. Lấn bấn với 2 đứa con nhỏ. Chồng đi công tác xa. Cô trở thành người mẹ đảm vừa tự nguyện vừa bất đắc dĩ.
Thực sự thì chẳng có phụ nữ nào muốn thành “ba đảm đang” một cách tự giác hoàn toàn nếu không phải có sự bắt buộc của hoàn cảnh. Đã là con người, ai chẳng thích chữ “nhàn”. Được nghỉ ngơi, vui chơi hưởng thụ, họa có vấn đề gì về đầu óc mới không thích. Chẳng qua cũng vì những quan niệm phân biệt về giới và những trách nhiệm đi kèm đã hằn thành nếp trong đầu con người nên phụ nữ vẫn phải gắng chu toàn cho những điều mà đôi khi họ thừa hiểu mình có thích hay không.
Phụ nữ nói chung khi đã bập vào chuyện con cái, thường quên rất mau tình yêu thương dành cho bản thân mình. Việc chăm chút cho cái “tôi” của họ nếu còn sót lại với một số người thì phần lớn đều chỉ dừng ở việc chăm sóc thể chất, cho vẻ ngoài. Nhìn chung, ít người thực sự để tâm tới chuyện đã một thời họ thích đi xem phim, thích đi dạo trên những tán cây mát rượi bên hồ, thích ngắm một cơn mưa rào cuối hạ, thích tận hưởng một buổi tối mát mẻ thoang thoảng hương hoa… Phụ nữ tự quên đi tất cả hoặc cuộc sống gia đình với trách nhiệm làm mẹ buộc họ phải dần quên. Bởi xét cho cùng, càng nhớ thì họ càng day dứt và muộn phiền hơn khi không thể thực hiện được, ngay cả khi sự chăm sóc đó quá đơn giản.
Tôi đã thấy nhiều phụ nữ thời nay chỉ thích xem phim bộ, thích rong ruổi trong siêu thị hay bát phố lùng đồ giảm giá. Có người nói họ không còn thời gian để làm gì cho mình, song kỳ thực, họ lại đang dành quá nhiều thời gian chăm chút cho bản thân nhưng lại tưởng như không hề chăm sóc. Đó là bởi, sự chăm sóc theo cách phù phiếm và hời hợt đó không làm tâm hồn hay thể chất họ phong phú và thú vị hơn. Sự nhạt nhẽo và thoảng qua của những thú vui đơn thuần là mãn nhãn, mãn nhĩ quả thực không làm giàu thêm cho bất cứ ai cả về tâm hồn lẫn thể xác. Vậy nên dù 1 năm hay 10 năm trôi qua, người phụ nữ sống trong những lối hưởng thụ đó sẽ chỉ cảm thấy mình già đi mỗi ngày, lực sống, lực yêu cũng giảm cùng với sự tăng lên của tuổi tác. Bi kịch thấy trước này quả thực đáng sợ. Đáng sợ hơn, số người này ngày càng tăng trong thời hiện đại.
Người ta vẫn nói, niềm vui đến từ bên ngoài thường không bền lâu và luôn đẩy người tận hưởng niềm vui đó vào thế bị động. Điều quan trọng vẫn phải là sự tự biết làm vui mình. Điều đó xem ra với phụ nữ lại càng quan trọng. Biết làm vui mình, tức là bạn cũng biết làm vui người khác. Nếu bản thân bạn không thể yêu bạn thì ai có thể yêu bạn nữa đây?
Nhiều phụ nữ cần đàn ông không hẳn vì tình dục. Tôi đồ rằng, họ cần sự an ủi, chở che nhiều hơn. Và khi họ càng yếu đuối, họ càng cần đàn ông, thậm chí thụ động và lệ thuộc sâu sắc vào đàn ông. Nguyên lý nhân quả có thể khá minh bạch trong việc này nhưng không phải ai cũng dám thừa nhận mình là người yếu ớt và phải lệ thuộc vào đàn ông. Đúng là không nên coi đàn ông nói riêng và thế giới bên ngoài là nguồn vui sống của phụ nữ. Càng không bao giờ nên nghĩ rằng, phải có đàn ông, phụ nữ mới được là phụ nữ. Cuộc sống phong phú và đa dạng tới mức, nó chấp nhận trong mình tất cả những gì con người có thể nghĩ ra. Cuộc sống không từ chối con người, chỉ con người dại dột lại luôn từ chối chính ước mong và khao khát thực sự của mình thôi. Vậy nên, nếu là phụ nữ, bên cạnh tình yêu chồng thương con, hãy biết yêu mình thực sự, phụ nữ ạ!
Post a Comment
Chú ý:
- Nhận xét nên viết tiếng việt có dấu.
- Cảm ơn bạn đã đọc bài viết tại www.hannavn.com