Phát thanh viên Paul Harvey từng kể câu chuyện về người phụ nữ gọi điện tới Hãng gà tây Butterbal bảo rằng bà ấy có một con gà tây đã để trong tủ lạnh suốt 23 năm. Bà ấy muốn biết con gà ấy còn ăn được không. Người ta bảo với bà vì tủ lạnh có nhiệt độ thấp nhất là 0 độ F, nên có thể con gà tây đó vẫn ăn được. Nhưng họ khuyên bà không nên ăn. Hương vị của nó đã giảm sút đáng kể. Bà bảo: “Tôi cũng nghĩ thế. Và hẳn là chỉ nên đem tặng nó cho nhà thờ”.
Tôi cho rằng có nhiều lý do khiến ta muốn cho đi. Nhưng những người muốn tận hưởng cảm giác được chia sẻ với người khác nhiều nhất sẽ không chia sẻ đơn giản chỉ vì họ có nhu cầu vứt bỏ thứ gì đó. Những người tìm thấy niềm vui lớn nhất từ việc cho đi đã học được cách cho đi từ một nơi sâu xa nhất - cho đi từ trái tim mình.
Ông già Noel trở thành biểu tượng cho đi trên toàn cầu. Hàng triệu trẻ em viết thư cho ông mỗi năm với hy vọng chúng không bị quên mất trong cuộc dạo chơi tặng quà thường niên của ông. Bạn có biết ngành bưu điện Mỹ rốt cuộc đã tìm ra những cách nào để trả lời các bức thư gửi cho ông già Noel không? Họ thường dồn chúng vào một cái gọi là hộp thư chết. Nhưng hiện tại, một số thành phố đã có các chương trình cho phép mọi người lọc ra trong số những lời cầu xin khẩn thiết, những hy vọng và mơ ước được viết tay này và trở thành “ông già Noel” với những người đang cần giúp đỡ. Họ chọn một bức thư và đáp ứng yêu cầu tùy theo khả năng của mình. Ai cũng có thể đóng vai ông già Noel.
Một bức thư có lẽ đã được bỏ đi từ vài năm trước của cậu bé có tên Donny đã tới tay một tình nguyện viên ông già Noel. Cậu bé viết rằng cậu muốn có một chiếc xe đạp trong lễ Giáng sinh và “một ít thức ăn, và điều con cần nhất là tình yêu thương”.
Một tình nguyện viên ông già Noel khác lại đọc được lá thư của một bà mẹ trẻ: “Con mất việc và không thể chu cấp nổi cho hai đứa con của con những thứ chúng cần trong mấy tháng mùa đông”. Tấm lòng hào phóng của vị tình nguyện viên đã giúp đỡ những nhu yếu phẩm cho bọn trẻ. Một “ông già Noel” hân hoan nói: “Tôi thích tới nhà họ vào dịp Giáng Sinh”. Có năm người này đem quà tới cho bốn đứa trẻ và một cái đùi lợn muối cho người mẹ. Và rồi người đó nói thêm: “Cảm giác thật kỳ diệu”.
Tôi tin điều đó - không phải lúc nào tôi cũng có cảm giác ấy khi cho đi. Nhưng là vì không phải lúc nào tôi cũng cho đi vì những động cơ tốt đẹp. Đôi khi tôi cho đi từ những xuất phát điểm khác. Đôi khi tôi cho đi vì trách nhiệm xã hội hay vì cảm giác tội lỗi. Hoặc cũng có khi tôi cho đi với hy vọng được nhận lại. Nhưng sẽ là tốt nhất khi tôi cho đi không vì lý do đặc biệt nào, cho đi từ chính trái tim mình mà thôi.
Và điều đó không đúng sao, những cơ hội để cho đi từ trái tim không giới hạn trong một mùa lễ hội riêng biệt hay một truyền thống văn hóa. Bất cứ khi nào ta có thể cho đi thức ăn, tiền bạc, thời gian hay một cái ôm, ta đều có thể làm một cách chân thành và vui vẻ.
Nhưng hãy để tôi lưu ý bạn một điều, nếu bạn chọn cách cho đi từ trái tim, hãy cẩn thận. Cảm giác kỳ diệu nhất có thể sẽ choáng ngợp. Và nếu bạn vẫn tiếp tục như thế, cảm giác đó sẽ là vĩnh cửu!
Lược dịch theo Steve Goodier
Post a Comment
Chú ý:
- Nhận xét nên viết tiếng việt có dấu.
- Cảm ơn bạn đã đọc bài viết tại www.hannavn.com