Tôi bị đánh thức bởi mùi hương trầm và tiếng lầm rầm khấn vái của mẹ. Tôi lặng nhìn đôi vai gầy của mẹ mà cảm thấy bất lực giữa một bên là mẹ, một bên là tình yêu sâu đậm bao năm trời.
Bố tôi mất sớm, một mình mẹ tần tào với mấy sào ruộng, vất vả nuổi 3 anh em chúng tôi ăn học. Tôi nhận được sự ưu tiên của mẹ nhiều hơn khi ăn học đầy đủ, còn hai cô em chỉ học hết cấp 2 rồi phụ mẹ làm ruộng.
Trong những năm tháng sinh viên và cả khi đã đi làm, tôi luôn tâm niệm phải cố gắng gấp nhiều lần người khác. Không chỉ để thoát nghèo, mà hơn cả là trả ơn cho mẹ và hai em. Chính nhờ sự hi sinh lớn lao của họ mà tôi mới được học hành và có tương lai như ngày hôm nay.
Thời sinh viên, tôi cố gắng phụ giúp mẹ và các em bằng cách dạy thêm. Tôi dạy kèm tiếng Anh cho Vân, khi đó đang học lớp 12 ôn thi vào Đại học. Con gái Hà Nội, xinh xắn, trẻ trung, hiện đại. Tất nhiên em được nhiều người để ý đến. Khi vào đại học rồi thì số cây si trồng xung quanh em lại càng nhiều. Nhưng giữa rừng cây si toàn công tử nhà giàu ấy, em đã yêu tôi, anh gia sư sinh ra từ bùn lúa.
Tình cảm cứ thế lớn dần theo thời gian. Dù chưa bao giờ tôi có tiền mời em đi xem phim, đi ăn gà rán hay tặng em những món quà đắt tiền nhưng em vẫn luôn bên tôi, tình yêu vẫn đẹp và hạnh phúc như bất cứ cặp đôi nào khác.
Với tấm bằng loại giỏi, ra trường tôi xin làm nhân viên thiết kế cho cty xây dựng. 3 năm sau, Vân vào làm chung công ty với tôi. Tình yêu lại càng thêm khăng khít. Tôi xác định sẽ cưới Vân làm vợ.
Gần 10 năm bám đất Hà Nội, giờ tôi đã là trường phòng thiết kế cho một công ty về xây dựng có tiếng của thành phố. Tôi hạnh phúc khi cuộc đời mình nhận được hi sinh của mẹ, các em, và cả Vân. Hiểu theo một cách nào đó, sự nghiệp ngày hôm nay mà tôi có, một phần cũng nhờ công sức của Vân.
Tôi đưa em về ra mắt, tưởng tượng cảnh mẹ đón chào con dâu tương lai ra sao và một đám cưới sẽ đến trong một ngày không xa. Nhưng mọi chuyện không như tôi tưởng tượng. Mẹ im lặng nhìn Vân từ đầu đến chân.
Khi Vân đã trở về Hà Nội mẹ mới gọi tôi lại, nói rằng mẹ không đồng ý chuyện chúng tôi. Mẹ sợ Vân là con gái thành phố không thể quán xuyến việc nội trợ trong gia đình và chăm sóc cho tôi được. Rồi còn ma chay, cưới hỏi, những lối sống tập tục ở quê cũng khác lối sống người thành phố. Những sự khác biệt đó sẽ dẫn đến nhiều điều không dung hòa được trong cuộc sống sau này.
Mẹ muốn tôi cưới Phượng, giáo viên trường làng. Phượng là bạn thanh mai trúc mã với tôi, những khi tôi vắng nhà, nhiều lần Phượng sang nhà tâm sự và chăm sóc mẹ tôi lúc trái nắng trở trời. Tôi biết Phượng có ý chờ tôi nhưng tôi chưa bao giờ có tình cảm với cô ấy.
Đột nhiên tôi cảm thấy bất lực. Thằng đàn ông 30 tuổi trong tôi bình thường mạnh mẽ, quyết đoán là thế. Vậy mà khi đứng trước vấn đề quan trọng của đời người tôi lại không thể quyết định được. Tôi chưa bao giờ nghĩ việc Vân sinh ra ở Hà Nội lại trở thành rào cản để đến đích tình yêu như thế này. Tôi yêu Vân và không muốn phản bội lại tình yêu của mình. Nhưng còn người mẹ già cả đời đã hi sinh cho tôi thì sao?
Dân Trí
Post a Comment
Chú ý:
- Nhận xét nên viết tiếng việt có dấu.
- Cảm ơn bạn đã đọc bài viết tại www.hannavn.com