Kể ra, cả cái thành phố bé nhỏ xinh đẹp kia, hình như chốn nào cũng là nơi hò hẹn của những đôi tình nhân. Riêng hai đứa mình, những hẹn hò chỉ một vài chốn quen thuộc, quen đến nỗi ai cũng bảo sao đến đó hoài mà không chán.
Ừ, ta đã từng nghĩ, mình chẳng bao giờ chán cái góc quán xưa, cũng như chẳng bao giờ anh chán em, chán cái tình yêu có lúc mình xem là nông nổi. Người ta thường trách mình dại khờ cho những mối tình dang dở mà không nhớ rằng, ta đã cháy như thế nào cho cái gọi là khờ dại ấy.
Anh lúc nào cũng điềm đạm, nhẹ nhàng, chỉ cần anh buột miệng em đã biết anh định nói câu gì. Cũng như chỉ cần liếc khẽ vào đôi mắt vời vợi của em, anh đã biết điều em muốn. Hiểu nhau quá, nhẹ nhàng với nhau quá đôi khi lại thiếu màu sắc cho một tình cảm dài lâu. Thế nên, cuộc đời ấn vào tay mình một chút nghiêng ngả nơi anh, chút nghi ngờ ở em để tình yêu thêm thi vị.
Bỗng dưng, anh thích mùa đông. Khi anh chịu khó quàng vào cổ cái khăn to sụ mà em tỉ mẩn đan bao đêm. Em như con mèo nhỏ xù xì với mớ áo ấm dày cộm, nấp kỹ sau lưng anh. Hai đứa tung tăng ra phố, lòng vòng qua vài con đường đông người rồi thấy chẳng nơi nào hay ho như góc hẻm này, lại trở về quán xưa và gọi hai ly trà bốc khói. Em cầm chiếc ly to sụ và bất chợt đưa thành ly áp lên má, xem ra em hí hửng với cảm giác đó. Anh bật cười, chụp lấy bàn tay em rồi áp vào má mình, khẳng định rằng ấm gấp ngàn lần cái ly bốc khói em cầm trên tay. Gió nghe thấy tiếng hai đứa mình cười khanh khách vì hạnh phúc.
Mùa đông vào hùa với yêu thương để mình thấy ấm áp hơn mỗi khi bên nhau như thế. Để mỗi lần đi đâu, em sẽ chẳng quên cho tay ngay vào túi áo anh rồi gục đầu lên vai anh trốn gió lạnh. Để anh biết quan tâm em hơn, lóng ngóng chạy đi mua thỏi son gió vì đôi môi em nứt nẻ.
Anh ngỡ rằng, với những người yêu nhau làm gì có mùa đông hay mùa lạnh, chỉ có mùa yêu, mùa nhung nhớ, hờn dỗi và mùa chia xa mà thôi. Tình yêu nào cũng nồng nàn hơn khi nắm chắc tay nhau đi qua những lạnh lẽo rất đời thường.
Có một dạo, ngượng ngùng làm sao khi mình bắt gặp môt đôi đang đi, bỗng dừng xe đứng lại hôn nhau giữa đường. Khi em xấu hổ thì anh tỏ vẻ ngưỡng mộ, hay bây giờ… mình cũng làm thế. Em đấm lưng thùm thụp, mặt đỏ bừng, biết anh đùa, có cho vàng anh cũng chẳng dám mà em cũng run. Anh bỗng muốn như anh chàng nọ, bất chấp người đi đường chầm chậm lướt qua. Đôi khi tình yêu cũng cần mạnh mẽ và mãnh liệt, chứ chậm rãi và nhẹ nhàng như mình, lại hóa bình thường đến nhạt nhẽo.
Con ngõ bấy giờ lạnh buốt, rêu phủ lên những mảng tường cũ kỹ ở hai bên đường. Cái con hẻm này, bao năm rồi vẫn thấy thân quen lắm. Quen với từng góc tường cũ kỹ mang dấu ấn của năm tháng, quen với cọng rêu xanh chỉ vừa mới mọc. Cảm giác quen vì đã từng rất thân.
Cây sầu đông rụng lá lả tả, nghe như một bản nhạc êm đềm. Chợt mông lung, hóa ra những bản nhạc không lời hay ở chỗ ấy. Nó chẳng cần phát ra những thanh âm rõ ràng với những yêu ghét vì tự người nghe đã cảm nhận bằng cả trái tim mình.
Khi cơn gió lạnh tràn về, thành phố ủ ê những chiều nặng hạt. Đón đưa thưa dần, hứa hẹn nhạt phai, yêu thương hóa hờ hững. Khi mọi thứ chậm rãi trôi đi, ta dần lãng quên nhau trong những vướng bận của đời mình. Ai cũng đổ do duyên số khi một tình yêu bắt đầu và kết thúc, nhưng anh nhận ra, bắt đầu đúng là duyên số, chứ kết thúc hoàn toàn do bản thân con người.
Ta thay nhau gọi tên những tình yêu khác như lần cuối gọi tên nhau trong một chiều định mệnh. Chẳng sao cả, đổi thay là điều cần có trong đời, ngay cả với yêu thương. Khi thay đổi, ta sẽ biết yêu thương nào là trọn vẹn và mãi mãi.
Và có những thứ trong anh đã thành mãi mãi khi mùa đông năm ấy em chỉ còn trong ký ức của anh. Anh biết rằng, kỷ niệm muôn đời vẫn đứng yên dẫu năm tháng mùa qua có vô vàn thay đổi.
Post a Comment
Chú ý:
- Nhận xét nên viết tiếng việt có dấu.
- Cảm ơn bạn đã đọc bài viết tại www.hannavn.com