[HannaVN] Hình như thu đi rồi, em tìm mãi chẳng còn xao xác hoa sữa ướp hương đêm, em vươn tay ra níu thấy tháng ngày vỡ vụn, thấy chạm vào hư hao.
 
Giờ soi gương em thấy lạ lẫm vô cùng, nụ
Giờ soi gương em thấy lạ lẫm vô cùng, nụ  cười xa lạ, khuôn mặt xa lạ, phấn son nhạt nhòa. Chỉ  còn mái tóc là chẳng đổi thay, tóc mai sợi ngắn sợi dài, đen tuyền như màu đêm. Lại nhớ ngày ấy anh bảo thích nhất câu thơ xưa “Tóc mai sợi vắn sợi dài, lấy nhau chẳng đặng thương ngoài ngàn năm”. Chẳng biết anh bây giờ còn thương?

Qua rồi mùa thu, qua rỗi dông bão. Điện thoại về nhà nghe mẹ nói cười “Hết bão rồi con đừng lo nữa, nhà mình không sao đâu”, em nghe ra tiếng nước mắt lã chã. Nhà mình bay hết ngói, cửa kính hỏng hết rồi, vườn cao su sắp đến mùa bội thu cũng rã rời sau bão. Em tủi hờn “Mẹ đừng giấu con” chỉ nghe tiếng đáp lại nghẹn ngào “cây gãy sẽ còn đơm chồi, bão qua rồi, cả nhà vẫn bình yên”

Sang đông, em lại nhớ quay quắt những mùa thu xa ngái. Mùa thu khai trường, em mặc áo dài trắng, chân bước thật khẽ sợ làm tan vỡ buổi ban đầu ngây ngô, anh đứng từ xa cứ giả vờ ngó lơ. Mùa thu trăng sáng, đêm tháng Tám mình đi thả hoa đăng, anh dặn em thả điều ước theo mỗi ngọn đèn, em nhớ mình chỉ ước được suốt đời bên anh.

Mùa se sắt, em vẫn lang thang khắp phố phường, thấy mình lạc lên cầu Long Biên ngồi co ro ăn ngô nướng. Hình như cô hàng ngô thấy thương điệu ngồi ấy, hình như suốt đời cô cũng một mình co ro đón gió nên cứ thủ thỉ kể em nghe chuyện cô ly dị chồng đã gần chục năm, chuyện cô nhớ các con nhưng chẳng dám đến thăm vì nhà nội cấm đoán. Em về lại quán café cũ, thu qua rồi mà quán chẳng đổi thay, vẫn tiếng nhạc lúc xa lúc gần, vẫn những rêu phong úa vàng hơn cả màu thời gian. Trên tường có ai nguệch ngoạc khắc một bài thơ buồn, than thở “tình trong giây phút tình thành thiên thu”. Đời sống vẫn vô thường với những mảnh đời, mảnh tình xót xa, nếu có anh ở đây chắc em sẽ luyên thuyên kể về mọi thứ em ngẫu nhiên bắt gặp như vậy. Giờ còn lại một mình, em loay hoay mãi chẳng gói ghém hết suy tư.

Hôm rồi giỗ bố anh, em đến nhà giúp mẹ  anh làm cỗ. Tóc mẹ bạc nhiều lắm rồi anh ạ. Đã hai mùa thu anh xa nhà, lá sau vườn rụng dày hơn, vai mẹ anh nặng trĩu từng ngày quét hết lá vàng nhưng chẳng thể xua hết nỗi quạnh hiu. Bác hỏi chuyện hai đứa qua lâu rồi sao em chưa tìm một ai khác đón đưa, em chỉ biết cười khì, biết nói sao cho vừa?

Bạn bè em lần lượt lên xe hoa, có đứa đã con bế con bồng. Họp lớp, nghe góc này râm ran chuyện chọn váy cưới, góc kia tiếng trẻ con bi bô, bỗng dưng em thấy thành người thừa. Bạn giục em cưới chồng, em ngẩn ngơ về đứng trước gương tự hỏi “bao nhiêu tuổi là già?”.

Thu qua đông đến, tháng Mười Một có một ngày quan trọng, hai năm rồi em chẳng dám nhớ mốc tháng ngày chông chênh. Nhìn những mùa thu đi, lòng em buồn tê tái nhưng đã đủ an yên. Năm nay chắc em sẽ nhớ, sẽ mua thật nhiều cúc họa mi, mua cả rượu San Lùng anh vẫn thích. Chớm đông, chắc anh lạnh lắm, em sẽ đến ngồi cạnh anh thật lâu, sẽ rưới rượu lên mộ anh rồi lại luyên thuyên đủ chuyện mặc âm dương cách trở, mặc có người nhắc nhở “anh giờ đã xa xôi”.

Dân Trí

Post a Comment

Chú ý:
- Nhận xét nên viết tiếng việt có dấu.
- Cảm ơn bạn đã đọc bài viết tại www.hannavn.com