Mùa sen trong ta là những vạt áo em qua, là nhớ thương đến bỏng rụi, là chẳng dịu dàng, chẳng nhẹ nhàng như em, chỉ cồn cào thương nhớ…
Em sinh ra trong một ngày mùa hạ, ngày nắng chói chang và ngày những cơn mưa về bất chợt. Ta nhủ lòng em đã sinh ra vào một ngày như thế, giữa một mùa như thế, không biết rằng em có làm cho những người quen nhận thấy rằng em trở nên đặc biệt, trong một mùa đặc biệt quanh năm…
Mùa của em mưa dài hối hả, trên con phố ngập xác lá còn ướt đẫm chân quen…
Mùa của em là mùa của những màu hoa buồn mang mác… Đã có lần ta hỏi em, sao mùa của em buồn nhiều đến vậy…
Những cành bằng lăng trút nắng, trở nên hanh hao trắng và lụi tàn trong cơn gió mong manh. Lúc bấy giờ, những đóa sen ngời cho em một mùa hạ khác, mát lành và trong trẻo…
Em vẫn an yên trong cõi đi về, em chơ vơ giữa dòng đời nhộn nhịp, em làm ta chợt thấy chênh vênh, lòng mênh mông những khoảng đau đáu nhớ thương…
Ta hẹn em một mùa sen mới, mùa những hoa nhuộm hồng tím quanh sông…
Ta hẹn em mùa sen đó trở về, trở về với em với một miền thương nhớ mới…
Em còn nhớ không? Còn chờ không?
Mùa sen trong em là những mùa sen tít tắp ngời hạnh phúc, mắt em cười và đôi má đỏ hây hây…
Mùa sen trong ta là những vạt áo em qua, là nhớ thương đến bỏng rụi, là chẳng dịu dàng, chẳng nhẹ nhàng như em, chỉ cồn cào thương nhớ…
Em từng thì thầm em yêu mùa hạ, em yêu sen hồng, yêu những bờ kênh…
Ta chỉ cười, ta chê em ngốc nghếch. Thiếu nữ nào cũng chọn một loài hoa vương giả để yêu, là lan, là hồng, là mẫu đơn hay là nhiều hơn thế…
Nhưng em của ta khác xa nhiều quá, em yêu một loài hoa hiền, mọc giữa bùn lầy và vươn lên giữa hồ ao…
Nhưng…
Ta yêu nét trong trẻo, hồn nhiên của loài hoa hiền ấy, vươn mình lên vẫn kiêu sa giữa những nắng những mưa, những bùn những đất…
Ta yêu nét dịu dàng đằm thắm, giấu đôi má hồng sau vạt lá ngắt xanh…
Ta yêu mùi hương chỉ thoang thoảng ven bờ, khi xa xôi, khi trở nên gần gũi,…
Và ta biết, ta yêu em hệt như yêu loài hoa ấy…
Yêu em hiền hòa giữa một biển trời ngắt xanh…
Yêu em giản dị, chân phương không nói thành lời sáo rỗng…
Ta yêu em bởi những gì em có, giấu mênh mông trong những khoảng xa gần…
Và ta hát ru em cho một thời ngây dại, lời ru về loài hoa mang tên thật hiền, lời ru về một khoảng trời tương lai phía trước, lời ru về tình yêu chân thành đến thánh thiện…
Ta ru em, một đóa bình yên…
Post a Comment
Chú ý:
- Nhận xét nên viết tiếng việt có dấu.
- Cảm ơn bạn đã đọc bài viết tại www.hannavn.com