Em hay nói với chồng: “Anh có phải là người không đấy?”, ai vô tình nghe được hẳn sẽ trợn mắt, hoảng hồn, nhưng thật ra chồng rất thích nghe câu ấy, bởi vế sau là “hay là tiên đến che chở cuộc đời em”.
Đến giờ phút này em vẫn thấy, mọi thứ mà không có chồng xử lý sẽ đều rối như canh hẹ, đã có quá nhiều pha anh cứu vợ bàn thua trông thấy, rồi thổ lộ rằng anh làm tất cả là vì yêu vợ.
Còn nhớ, đã vài lần em phải đi quanh nhà để tìm máy ảnh, cái tai nghe hoặc đơn giản là tìm chiếc lược chải đầu mà mãi chẳng ra, lẩm bẩm đổ cho con giai yêu quý mang ra làm đồ chơi, bực đến sắp xì khói trên đầu thì thấy anh đưa cho, như thể đã giấu nhẹm đi rồi đưa vợ vậy.
Rồi đến cái ví xinh tưởng phải bỏ, vì cái khuy tròn bị bung ra không đóng chốt vào được nữa, thế mà chồng lấy cái tua vít xoay mấy cái lại cài vào ngon lành, ra nó có ren bên dưới. Chồng tháo vát ghê!
Lần nhà đang có khách, thằng con lật đật chạy vào “Bố ơi, vô tuyến chết rồi”, chồng chạy vội ra nhoáng một cái đã thấy lại tiếng nhí nhéo, vợ cứ gọi là không biết cất đâu cho hết tự hào. Mà nhiều lúc nghĩ lại khéo cũng chỉ là do tivi lỏng phích cắm như lời chồng nói thật.
Hôm ấy, vợ mặt mày nghiêm trọng chạy ra mách lẻo: “Máy giặt báo lỗi lạ lắm đại ca ạ”. Chồng vào hí hoáy một chút đã thấy nước chảy, rồi xoa tay nói: “Do tắc ống, nước không vào được” song nhất định không hướng dẫn vợ cách tháo lắp, thông cho nó khỏi tắc. Để vắng chồng vợ chẳng làm được gì nên hồn đây mà. Lòng em vừa vui, cười tủm tỉm, vừa bấn loạn, sao mình cứ phải phụ thuộc vào một người thế này.
Điểm quan trọng nữa là trong bất cứ hoàn cảnh nào không bao giờ chồng to tiếng hay mất bình tĩnh. Luôn sáng suốt xét kỹ tình hình rồi mới đưa ra quyết định. Một ngày em hoảng hốt, gọi điện cho chồng vì máy tính dở chứng, chồng điềm đạm: “Đã thử rút phích cắm ra và khởi động lại sau năm phút chưa?”. “Cả chục lần rồi ạ, giờ còn không lên được màn hình, bàn phím cũng không sáng đèn. Em vừa thử dí chặt lại cái Ram” tiếng chồng động viên “Khá đấy”. Nhưng vợ đã tiếp lời “Và đập cho CPU mấy cái mà không ăn thua gì cả”. Chồng cười lớn:A “Tốt nhất em hãy để nó yên đấy, lấy sách ra đọc, chiều về anh xem cho”. Sau có nửa giờ chồng hí hoáy, máy tính lại chạy êm, vợ tính học mót tí nghề để khỏi phiền chồng, nên lân la “Bị vi rút hay sao hả anh?”. Chồng nháy mắt nhăn nhở “Không nói”, làm vợ á khẩu trong chốc lát, rồi cũng quen.
Thi thoảng mạng chập chờn thấy chồng chỉnh chỉnh, lại thấy lướt ro ro, lòng âu lo thắc mắc “hắn” dùng kỹ xảo nào đó mà mình không phát hiện ra, hay cố tình gây chuyện để giả vờ sửa nhỉ, có trời mà biết.
Hôm nào đẹp trời chồng mới bật mí tí ti, còn lại toàn làm ra vẻ bí hiểm, bắt chước giọng Sherlock Holmes: “Cắt nghĩa hết các phép thuật của mình thì nhà phù thủy chẳng còn gì là cao tay nữa. Cũng như ảo thuật gia mà đi tiết lộ các mánh khóe thì còn gì là bí ẩn”.
Vậy là vợ chẳng mất công đi tìm hiểu kỹ những tiểu xảo ấy nữa, miễn thi thoảng được ỷ lại vào chồng là được, và cũng nhờ những “mánh khóe” ấy mà vợ ngày một bất ngờ rồi thêm “vênh váo” thán phục, chồng mình sao giỏi thế!
Post a Comment
Chú ý:
- Nhận xét nên viết tiếng việt có dấu.
- Cảm ơn bạn đã đọc bài viết tại www.hannavn.com