Em đã từng yêu, như lửa cháy, cứ cắm đầu vào yêu mà chẳng cần biết đến gì khác, nhưng tình yêu thơ dại ấy đã tỉnh táo dần, nó thực tế hơn và điềm đạm hơn.
Anh thử tưởng tượng, nếu người mình yêu thương đánh mất chìa khóa xe, rồi đi đêm về hôm, ít ăn cơm nhà, đi làm thì đầu óc để trên mây, bị khiển trách, trừ lương. Ra ngoài đường tâm hồn cũng treo ngược cành cây, đèn đỏ vẫn hồn nhiên rẽ, bị công an tuýt còi, nộp phạt làm con mình sữa chẳng có mà uống... thì lòng anh có lăn tăn?
Đôi khi em tự hỏi lấy chồng để làm gì, khi cứ bị loạn óc giữa cân bằng công việc với nuôi con nhỏ, rồi lại lấy lòng mẹ chồng và tạo tâm lý thoải mái cho chồng an tâm công tác. Một ngày chỉ phải làm bảy tiếng, một tiếng được nghỉ chăm con thơ nhưng đám việc ấy có khi phải chia hết cho mười tiếng mỗi ngày. Công việc, dự án không hoàn thành, khách hàng phàn nàn, đến tai sếp đương nhiên bị trừ thưởng. Vậy là mỗi khi con ngon giấc lại phải hì hụi lôi máy tính ra làm mong kịp đúng tiến độ. Song công việc cứ dồn dập, càng ngày càng khốn khổ, vậy mà cũng không thể làm thêm lấy một buổi để thanh toán hết “nợ” đi, cứ cái nọ chồng lên cái kia vì chẳng có ai trông con cho.
Anh phải từng trải những cơn nhăn trán lo cho tết, dù còn vài tháng nữa mới đến, thôi thì lo xa kẻo đến gần lại chẳng kịp, lại thất thố, lại không chu toàn, lại bị trách. Anh phải bước qua cung bậc, người bạn đời đi liên tục, đến nỗi bạn của cô hàng xóm còn tưởng mình làm mẹ đơn thân, trong lòng thì nhức nhối không hiểu liệu anh có đi làm thật, cái công ty nào mà làm việc muộn thế, muộn đến chẳng có giờ giấc. Vậy mà cuối tháng không hề được tính một đồng tăng ca, thậm chí còn bị trừ lương vì hỏng hóc, sai sót gì đó. Anh phải biết được những lúc dở giời, con nóng sốt, quấy khóc nó không cho nằm mà bắt ngồi ôm suốt đêm, đến khi chồng về vợ mệt quá nhờ thay cái bỉm thì càu nhàu “Em làm cái gì mà không thay được cho nó”. Anh phải biết cảm giác nấu món cá kho ngon lành mong chồng về ăn cuối cùng mất dạng chẳng thấy mặt, đến nỗi mình cũng chẳng buồn ăn… Khi ấy, tình yêu có còn vẹn nguyên nổi?
Anh phải trải qua những suy nghĩ, thẹn thùng, buồn bã của người vợ khi ai cũng nghĩ người đi suốt, đi nhiều, đi mãi thế lương chắc cao lắm, trong khi sự thực thì... Nếu là anh anh có thông cảm, vui lòng và tươi cười vui vẻ được ngày này qua ngày khác, có hạnh phúc được không? Phải qua tất cả các cung bậc ấy, may ra anh mới thấu hiểu được lòng em đang rối bời, mới hiểu sức chịu đựng của em đã cạn kiệt.
Vẫn đành tự an ủi mình, lấy chồng như thế để trả nợ kiếp trước đã bỏ bê bạn đời. Song em sợ rằng, tình yêu ban sơ chẳng tồn tại mãi được đâu.
Post a Comment
Chú ý:
- Nhận xét nên viết tiếng việt có dấu.
- Cảm ơn bạn đã đọc bài viết tại www.hannavn.com