Anh có thấy em tuy rất gần anh nhưng lại rất xa, em ở đây mà cứ như vắng mặt? Anh có thấy mình thật giận dỗi và lòng tự trọng của anh bị tổn thương?
Anh có nghĩ như em không?
Nếu một ngày thức dậy không nhận được tin nhắn gì từ em, cuộc gọi từ anh lo lắng kiếm tìm không được em bắt máy, trang new feeds ở facebook vẫn cập nhật những status sinh hoạt bình thường của em, mọi người đều biết em đang làm gì, ở đâu, như thế nào,… ngoại trừ anh. Lúc đó anh có nghĩ là anh đã trở thành người thừa trong cuộc sống của em không?
Anh có nghĩ như em không?
Nếu anh nghe em gọi điện cho một chàng trai khác khi nằm cạnh em, giọng em đầy yêu thương như những ngày đầu của chúng ta, những câu hỏi tu từ đầy quan tâm như em vẫn từng chăm sóc cho anh, rồi em bất ngờ ngồi dậy khỏi vòng tay ấm áp của anh đi ra ban công cùng chiếc phone có giọng nói của chàng trai lạ ấy, bỏ anh lại một mình xem bộ phim tình cảm nhàm chán mà chỉ hay khi có em trong căn phòng,…
Anh có thấy em tuy rất gần anh nhưng lại rất xa, em ở đây mà cứ như vắng mặt? Anh có thấy mình thật giận dỗi và lòng tự trọng của anh bị tổn thương?
Anh có nghĩ như em không?
Nếu anh đã chấp nhận làm một người tình nhỏ, chấp nhận chia sẻ anh cho một người khác đồng thời cũng có nghĩa là giấu bớt mọi ghen tuông của mình trong lòng. Thậm chí anh đã chấp nhận suy nghĩ rằng mình phải tôn trọng người đến trước, phải nhận mình là người thua cuộc vì cô ấy đã có được trái tim anh trước em, và cô ấy còn có thể làm anh yêu em nhưng không bỏ được tình yêu dành cho cô ta.
Vậy mà anh lại phát hiện rằng cuộc tình của 3 người chúng ta lại xuất hiện thêm nhân vật khác, khiến em từ một người tình nhỏ lại trở nên … bé nhỏ hơn vô cùng. Anh có cảm giác được rằng cả thế giới anh đang sống niềm tin bỗng khan hiếm? Anh có cảm giác được rằng tình yêu của chúng ta rốt cục cũng chỉ là một lời nói dối quá tươi đẹp?
Anh có nghĩ như em không?
Nếu anh thấy cuộc tình của chúng ta đã không còn vui vẻ như những ngày bắt đầu tưởng chỉ có hạnh phúc, những lo lắng cứ ngỡ chấp nhận đang làm khó cả hai, những ưu sầu em nhìn được trong nụ cười của anh, những đắn đo em cảm nhận được trong cái nắm tay đầy thương yêu của anh,…
Anh có sẽ buông tay em ra chứ không tài nào nhắm mắt xem như không có gì? Anh có sẽ nói lời chia tay lạnh lùng dù bên trong biển lòng đang dậy sóng? Anh có sẽ cắn môi đưa cuộc tình mình lên cao và giả vờ nhẫn tâm đập bễ tan tành mãnh vỡ dù trong lòng anh nỗi đau chia tay này lớn hơn 1 triệu lần những ngày dằn vặt yêu em?
Anh có nghĩ như em không?
Tình yêu không phải là một món đồ, một chiếc ly, anh có thể cầm lên được để anh có thể bỏ xuống được. Tình yêu là thiêng liêng, dẫu lời thề chăn gối mãi mãi yêu nhau bất chợt dừng khi nào, dẫu lời hứa cho nhau có dối trá ra sao,… tình yêu vẫn là thiêng liêng.
Vẫn là những mảnh gỗ anh đem lọt qua cánh cửa phòng nhỏ trong tim, để qua ngày ngày ghép lại từng mảnh, từng mảnh… có thể thành chiếc giường, có thể thành chiếc ghế, có thể thành chiếc bàn em đang ngồi viết những dòng chữ này,… và anh phát hiện nó đã quá lớn để qua được cánh cửa ngày ấy, đã quá trễ để có thể bỏ ra ngoài, đã quá muộn để dọn trống căn phòng trái tim ngày ta nói chia tay.
Nếu anh cũng nghĩ như em, anh hãy tự tát vào mặt mình một cái thật đau hộ em. Vì đó là điều em không làm được, mặc dù tất cả mọi điều anh đã làm đau đớn lòng em…
Post a Comment
Chú ý:
- Nhận xét nên viết tiếng việt có dấu.
- Cảm ơn bạn đã đọc bài viết tại www.hannavn.com