Nó là đứa ngày xưa thường mang quần rách vì hay leo trèo nghịch ngợm, thường đóng vai con gái trong khi em lãnh vai mẹ mỗi lúc chúng em chơi đồ hàng. Cũng chẳng có gì nếu mẹ em không bắt đầu thở dài thườn thượt: “Xem đó, con Ty cũng lấy chồng rồi, đi đâu ai hỏi mẹ đến ngượng mặt vì mày vẫn còn “ở lỳ” mãi trong nhà”.
Mỗi lúc như vầy, em lại muốn tìm ra chỗ ẩn nấp của anh, để dấm dúi véo vài cái rõ đau, sao chẳng đến mà thanh minh với mẹ. Rồi lại lẩn thẩn, chẳng biết, anh có bị giật mình hay không, khi mỗi ngày trôi qua, mẹ lại nhắc đến anh - chồng em - nhiều hơn trước.
Hôm rồi, cậu bạn đồng nghiệp khen em hết lời, bỗng dưng tâm hồn em như được tưới mát sau nhiều ngày cằn cỗi, cảm giác thấy mình còn tươi đẹp, còn lắm hay ho chứ không hẳn là bị nửa thế giới bỏ quên như hằng tưởng. Những lời khen ấy, em biết là thực lòng, là giản đơn nên em cảm thấy thấm thía biết chừng nào, muốn cảm ơn vì cậu ấy vừa nhẹ nhàng thức tỉnh một cõi lòng đã ngủ yên trong em.
Cậu ấy bảo, rồi người đàn ông của em - là anh đó, sẽ đến trong một ngày gần nhất. Ừ, thì hẳn nhiên là thế, nhưng bao giờ anh nhỉ? Nói không hồi hộp, không sốt ruột là giả dối. Bởi em cũng không mấy mặn mà, đợi chờ cái ngày phải xa bố mẹ, xa mấy đứa em, chỉ là muốn biết trước để chuẩn bị tâm thế mà thôi.
Nhỏ Na rủ em đi shopping để mua đồ cưới mừng nhỏ Ty, ba đứa em chơi với nhau từ nhỏ. Na sắm sửa biết bao là quần áo, mỹ phẩm. Em lững thững đi theo, thấy dửng dưng chi lạ. Cũng lâu lắm rồi, em chẳng đầu tư vào thỏi son, cũng chưa hề có một cái mascara của riêng mình. Na thường nói, là con gái chẳng chăm lo cho nhan sắc, tuổi xuân thì làm gì, phải yêu lấy mình chứ. Hình như vì cái lý ấy mà bạn em càng ngày càng xinh xắn ra, xinh hơn ngày xưa rất nhiều.
Em hơi lạ, như em, em yêu mình chính là đôi lúc tự cho mình ngủ nướng vào mỗi sáng. Tự cho mình uống ly café thật đen, thật đậm, mặc cho mụn nổi hay sạm da. Thích ăn món gì thì thản nhiên ăn mà chẳng cần bận tâm đến con số trên bàn cân sẽ tăng đột biến. Thi thoảng trốn mình trong nhà sách, ngồi đọc đủ thứ trên đời rồi vác về vài ba quyển ưa thích, có khi đọc đến thâu đêm nếu cuốn sách đó làm em mê đắm. Tủ áo quần chẳng cần đầu tư gì nhiều, bộ trang điểm cũng không nhất thiết phải có, chỉ khi nào đi dự tiệc lớn, em ra quán cho họ bôi trét vài thứ trên mặt, vậy là xong.
Đám cưới ở quê vui hơn đám cưới ở phố nhiều. Đêm trước khi cưới, mỗi nhà tổ chức bữa tiệc xôm tụ để bạn bè, người thân tụ họp, để cô dâu chú rể vui chơi tự do trong buổi độc thân cuối cùng.
Tiếng nhạc xập xình, không khí sôi động, ai nấy cười vui, chúc tụng hoan ca. Nhỏ Ty mặt đỏ bừng, ánh mắt lấp lánh hạnh phúc. Nó cười e thẹn, nép mình bên chú rể, xém chút nữa, em không nhận ra con bạn tinh nghịch thuở thiếu thời.
Sáng ngày nhà trai tới rước dâu, mẹ Ty chạy đi trốn. Em lãnh nhiệm vụ xách valy áo quần cho nó, thấy dáng nó tất tưởi chạy đi tìm mẹ, vừa chạy vừa gọi, nước mắt nước mũi lưng tròng mà thổn thức theo. Đúng là dở hơi, nhưng may sao em kịp ghìm lại để không phải thốt ra một câu ngớ ngởn rằng “ hay… mày đừng lấy chồng nữa.”
Chưa hết, lúc đang dự tiệc ở nhà trai, nó chạy ra, ôm chầm lấy thằng em mà khóc. Thằng em thấy chị khóc cũng không cầm được nước mắt, tự dưng mấy đứa em lại rưng rưng theo, cảm giác lấy chồng khổ gì đâu.
Làm lễ tại nhà trai xong, đến lượt nó tiễn tụi em về. Nó khóc cứ như phải năm, mười năm sau mới gặp lại. Nó thảm thiết gọi ba, gọi mẹ cứ như sẽ đi đâu xa lắm, lấy chồng xa lắm, trong khi chỉ cách mười cây số và chiều ấy nó đã lon ton ở trên nhà.
Dì em bảo, đó là duyên con gái, khi đi lấy chồng phải khóc, phải rơi nước mắt để người ta không trách mình cạn tình. Em thì lại nghĩ, giả dụ hôm làm đám cưới, em sẽ cười nhiều lắm, cười cho mẹ xem, em hạnh phúc với chọn lựa của mình, cười để mẹ yên tâm.
Bây giờ, trong thời gian còn đang thong thả độc thân, mẹ vẫn dạy em những công, dung, ngôn, hạnh để sau này làm dâu. Ba dạy cách sống, cách cư xử tử tế trong đạo lý làm người. Em chăm để ý, nhặt nhạnh nơi này nơi kia một tí kinh nghiệm của các chị, các cô để khỏi bỡ ngỡ khi về chung sống trong nhà người ta. Cứ chuẩn bị hành trang đầy đủ, nhỡ đâu anh đến bất ngờ, bởi tình yêu đôi khi chẳng cần hẹn trước, anh nhỉ!
Post a Comment
Chú ý:
- Nhận xét nên viết tiếng việt có dấu.
- Cảm ơn bạn đã đọc bài viết tại www.hannavn.com