Là những vệt nắng nơi cuối trời em chưa thể tự mình len lõi vào để ngăn chặn chúng. Em chưa thể tự mình gấp khúc những tia nắng ấy. Những tia nắng vàng nhưng mãnh liệt.

Cũng giống như gió. Gió khẽ chạm vào em và rồi vụt bay đi trong tít tắc, không thể nào giữ nỗi.

Bình yên hay niềm tin, cũng vụt qua tầm tay em như em chưa hề nắm giữ chúng.

Nắng.

Gió.

Bình yên.

Niềm tin.

Vụt xa.

Gió và em

Tình em....

Em có một mối tình chìm trong mùa gió phương xa.

Ngày gió thổi về từ nơi phương xa là những giây phút tim em được thổi mát, là những khoảnh khắc trái tim em được xoa dịu và tìm thấy niềm vui, sự hạnh phúc trong cuộc đời.

Từ nơi phương xa ấy. Gió đến mang theo niềm tin và một đôi tay thật lớn, Gió dang rộng ôm lấy em, chở che cho em khỏi những cuồng quay đớn đau và tổn thương quằn quại mà loài người gây ra, hay đơn giản hơn là những chông gai em chưa đủ sức chống chọi một mình.

Em yêu gió, yêu như chưa từng yêu, mãnh liệt và nồng cháy...


Ngày gió đi...
Gió rời xa em không một lí do. Không một lời từ biệt.

Lẳng lặng và biến mất.

Gió.. vô tình lướt qua cuộc đời của em.

Gió chạm đến cuộc đời của em bằng những giây phút và khoảnh khắc ngọt ngào nhất.

Ngày gió đi, em không đủ sức để giữ gió ở lại, em không đủ can đảm để bảo rằng..[ Em vẫn mãi yêu Gió].

Cứ như thế, em để Gió đi..về một hướng khác.



Trống vắng ...
Nơi này, Gió đã từng lướt qua, nhưng không ở lại.

Nhưng, gió để lại một bình yên mãi mãi, một niềm tin tuyệt đối và một tình yên vô bờ bến.

Em ở lại một mình, trống vắng, cô độc. Nhưng, nỗi nhớ về Gió là khôn nguôi và mãi mãi.


Sưu tầm
Mắtbuồn. Nét

Post a Comment

Chú ý:
- Nhận xét nên viết tiếng việt có dấu.
- Cảm ơn bạn đã đọc bài viết tại www.hannavn.com