Mắt lơ đãng và nhìn xa xăm, cứ thế, chúng ta ngồi bên nhau, lặng lẽ. Có lẽ, chỉ có sự đồng cảm đang thay lời, nói hộ. Khoảnh khắc đó, chúng ta hiểu nhau, thấu những khoảng trống trong lòng đang cần được trôi mênh mang, chứ không phải cần lấp đầy bằng ngôn ngữ. Cái nắm tay đang làm “nhiệm vụ” hộ ngàn vạn lời nói. Cứ yên lặng như thế nhé, cứ tựa vai như thế nhé, để có thể tìm thấy chút bình an.
Chúng ta ngồi bên nhau, trước bậc thềm nhà, vài giọt mưa rớt rơi. Lặng yên và nghe cả tiếng thời gian khẽ trôi. Xung quanh vô định. Những nỗi niềm nào đó đang lắng lại thật sâu. Cứ như chúng ta đang đi trên một con đường êm trôi, băng băng, bỗng nhiên gặp khúc quanh cần thắng gấp, cần rẽ hay vấp phải một hòn đá. Một chút hẫng. Nếu tốc độ quá mạnh, nhanh, tay lái không vững vàng ta có thể ngã. Ngược lại, ta có thể chuyển hướng dễ dàng. Dù thế nào, ngã hay không, ta cũng cần đứng lên, chuyển hướng và đi tiếp.
Cuộc đời chúng ta cũng vậy, sẽ không ít lần va vấp, sẽ không ít lần giọt nước mắt rơi hay lòng hoang hoải đến vô cùng, chỉ muốn được ngồi bên ai đó mà chẳng cần nói gì. Cứ để mặc khoảng không đặc quánh sự yên tĩnh.
Quán café hay góc ven hồ, bạn thích ngồi thả ánh mắt vào khoảng vô định, hay là nhắm mắt lại… tĩnh. Ta hiểu bạn cần cho mình sự bình tâm. Ta hiểu bạn cần một người ở bên, tin cậy, yêu thương, chia sẻ... Bằng những nốt nhạc không lời. Ta hiểu từ chính ta. Có những khi chẳng cần vang lên một lời nào cả. Âm thanh lúc này là vô nghĩa: “Biết làm sao chúng ta quá nhiều lời. Ở những chỗ lẽ ra cần nói ngắn”. Không nhất thiết cần những lời khuyên, không nhất thiết phải là đối đáp. Mọi điều đều có thời điểm của nó. Ta tin đến lúc cần, những sẻ chia sẽ tự mở lời.
Còn lúc này, ta chỉ cần như thế lặng im… bên nhau.
Post a Comment
Chú ý:
- Nhận xét nên viết tiếng việt có dấu.
- Cảm ơn bạn đã đọc bài viết tại www.hannavn.com