Anh bước ra ngoài, không còn so mình bởi cơn gió lạnh như mọi hôm nữa, có chút nắng ấm, có chút gió vờn nhẹ. Anh lấy nước tưới cho gốc lộc vừng em mang từ Hà Nội tặng anh. Em biết không, anh đã rất ngạc nhiên khi trông thấy những mầm non màu nâu đỏ không rõ đã ủ trong thân cây tự bao giờ mà sáng nay bật lên mạnh mẽ, những phiến lá màu xanh ngọc óng ả run rẩy dưới làn nước...
Rồi có mưa. Nhẹ lắm. Mỏng như lụa. Lắc rắc màn bụi nước li ti... Xuân đã về rồi em ạ. Anh ước có em ở đây, nắm lấy tay em, nhìn vào mắt em, kể với em rằng mùa xuân đến sớm là vì em đấy. Anh không vội vã làm việc như mọi ngày, anh muốn dành trọn một ngày thảnh thơi cho bản thân và tình yêu của mình. Biết rằng em của anh sẽ chỉ một mình đối mặt với khó khăn, niềm thương cảm đã dần tan mà thay vào đó là niềm tin vào sức mạnh sự sống.
Người ta có hàng vạn lý do để biện minh cho nỗi nhớ nhưng với em, anh chỉ có duy nhất một nỗi nhớ, một lý do giải thích cho nỗi nhớ. Đó là vì chúng ta luôn yêu nhau, luôn hướng về nhau.
Như một sự tình cờ, thói quen chia sẻ mọi việc về cuộc sống của chúng ta đã trở nên nhiều hơn và chúng mình trở thành tri kỷ lúc nào chẳng biết. Đến nay thì cuộc sống không cho phép chúng mình lìa xa nhau được nữa, bởi những trăn trở, những khó khăn, những va vấp ngày càng nhiều hơn và không ai khác ngoài em có thể xoa dịu anh và ngược lại chỉ có anh mới có thể biết cảm xúc của em như thế nào trong những lúc như thế này. Anh đã giận em, đã “mắng” em theo nhiều cách mỗi khi anh không vừa ý bất kỳ điều gì đó về em. Em hãy tin đó là minh chứng cho sự lo lắng. Em từng nói với anh về sự chia sẻ, dù ở hình thức nào cũng có giá trị nâng cao cảm xúc và lòng tin. Khi anh biết con đường em đi càng rõ ràng, anh mới có thể là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho em, cho những ngày nối tiếp...
Mùa đông đã qua, những khó khăn em đang đối mặt sẽ qua, em sẽ đón một mùa xuân mới với nhiều niềm vui và thành công. Nơi em đến gió có lạnh nhiều không? Xuân có ấm áp không? Ngọn lửa tình yêu của anh có đủ sưởi ấm em không? Anh nhớ lắm những giây phút dạo bước trên con phố nhỏ, ăn những món vỉa hè, hay những giây phút mình ngồi im lặng bên nhau. Chẳng ai nói câu nào nhưng chúng ta vẫn tràn ngập cảm xúc, chúng ta đọc nhau trong ánh mắt, trong hơi thở, trong từng cử chỉ nhỏ. Anh nhớ những lúc nhẹ nhàng nắm lấy tay em, sưởi ấm em khi cơn mưa bất chợt đi qua...
Em hãy nhìn ra thật xa, xa hơn cả tầm mắt em có thể chạm đến để biết rằng, nếu nhìn xa hơn những gì chúng ta nghĩ thì điều hạnh phúc lớn hơn sẽ đến. Nếu bất chợt em mệt mỏi, hãy nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh, những nỗi lo lắng, khó khăn ấy được hòa quyện vào vũ trụ và mọi điều sẽ tan nhanh như gió... Thực sự anh hạnh phúc, anh an lòng rất nhiều vì nơi ấy là em, là người anh có thể mở rộng cánh cửa tâm hồn và đón vào lòng những giọt sương ban mai, những nụ hoa mới nở, những tiếng cười hồn nhiên, những mùa xuân mới đến, những hình ảnh thân thương nhất... Em hãy đặt trong trái tim mình, tình yêu chúng ta, em sẽ cảm nhận từng nhịp đập nhẹ nhàng của tình yêu và anh sẽ đi cùng em đến bất cứ nơi đâu, cho dù nơi ấy là nơi nguy hiểm nhất... Chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi trong mùa xuân bất tận...
Em, nơi anh ngồi, cả khu vườn xanh thẳm óng ả, sóng trên đầm Thị Nại lao xao biếc xanh, cánh hải âu vút bay và anh trông thấy những cánh én mùa xuân đang bay về. Em hãy bước qua khu vườn đầy cỏ dại, vương những đám lá khô... Em hãy chú ý lối em đi, sẽ có những mầm xanh phá tung mặt đất mà nhô lên, xanh non và sẽ mạnh mẽ sống như chưa bao giờ được sống...
Theo PNVN
Post a Comment
Chú ý:
- Nhận xét nên viết tiếng việt có dấu.
- Cảm ơn bạn đã đọc bài viết tại www.hannavn.com