Trong nó, kí ức về bố là một người đàn ông công tác triền miên, nửa năm mới về một lần nhưng lần nào cũng chỉ ở nhà trong vài ngày ngắn ngủi rồi lại xách vali đi tiếp.

Một cách bắt đầu khác

Vậy nên, nó không can ngăn, cũng chẳng khóc lóc nài nỉ khi biết tin bố mẹ ly dị. Xét cho cùng, cuộc sống thiếu bố với một đứa con gái như nó không phải là một điều gì quá khó khăn.
Nó cũng yêu bố lắm chứ. Nhưng nó biết, người ta có thể cố ăn, cố làm, cố cười... nhưng không thể cố yêu, cố chịu đựng. Và nó tin, mẹ đủ sáng suốt để làm chủ nửa đời còn lại của mình.
Từ ngày bố mẹ “đường ai nấy đi”, nó ít tụ họp và la cà quán xá. Đêm đến, nó ôm bộ chăn sang phòng ngủ chung với mẹ. Vắng bố, mẹ con nó vẫn lo chu toàn mọi việc trong nhà, vẫn thay được bóng đèn, đóng cái móc đồ và thậm chí sửa cả quạt máy. Nó cứ nghĩ rồi mọi thứ sẽ đâu vào đó cho đến ngày nó học về sớm và nhìn thấy mẹ khóc. Tim nó như thắt lại. Mẹ ngồi phờ phạc giữa căn phòng rộng lớn, xung quanh vương vãi mấy cuốn album gia đình, vài tấm ảnh bị xé nát. Nó bước thật nhanh ra cổng, hít một hơi thật sâu, cố kìm nén bao giọt nước mắt nóng hổi đang chực trào ra ngoài. Rốt cục, khi sự mạnh mẽ không còn đủ cứng rắn để bao bọc nỗi cô đơn, thì mọi cảm xúc thật nhất sẽ vỡ òa. Nó cảm nhận được sự mỏng manh, yếu đuối của mẹ và thương mẹ rất nhiều.
Nó quyết định chấm dứt với Dương vì phát hiện mối quan hệ không trong sáng giữa Dương và Sa - nhỏ bạn chí cốt của mình. Tối, nó sang phòng mẹ tỉ tê mọi chuyện. Mẹ cười hiền, bảo nó làm như vậy là phải, sự dối trá nào cũng đáng bị trừng phạt. Nó thiếp đi, chợt thấy lòng nhẹ bẫng.
Mẹ quyết định thay giấy dán tường. Căn nhà được “khoác” lên lớp “áo” mới, hồng nhạt, sáng bừng lên. Nó rút tiền tiết kiệm mua thêm vài cái chuông gió treo bên ngoài cửa sổ. Chiếc giỏ mây nó tặng mẹ nhân ngày tám tháng ba được mẹ trưng dụng cắm mấy bó hoa khô. Căn bếp trở nên thoáng đãng sau khi “thanh lý” hết đống chén, bát cũ và một số đồ lặt vặt không dùng. Lục lọi một hồi, mẹ thấy hộp đồ nghề sửa xe của bố, mẹ thần người ra một lúc rồi lại nhẹ nhàng đặt chúng vào chỗ cũ. Nó thoáng thấy mẹ cười, giây phút hiếm hoi mẹ tươi tỉnh. Trong vô thức, nó rút điện thoại nhắn tin cho bố, nói rằng 2 mẹ con rất nhớ bố. Và khi nhớ lại, nó đã không hối hận về hành động đó của mình.
Một ngày, khi mẹ đang hì hụi xới đất trồng rau trước sân nhà thì có tiếng chuông cửa. Mẹ đang dở tay nên gọi nó, mà nó thì đang ở tít trên sân thượng nên mẹ đành ra mở cổng. Từ ban công, nó mỉm cười khi thấy mẹ đứng thần người trước vị khách đặc biệt. Mãi đến khi bố bảo mệt và muốn vào nhà, mẹ mới hối hả tháo găng tay và gọi nó xuống.
Sau bữa trưa, trong lúc mẹ thu dọn thức ăn thì bố lôi hộp đồ nghề sửa xe ra sân. Nó nghe bố hỏi mẹ: “Xe em có hư hỏng chỗ nào không?” và tiếng mẹ trả lời: “Không, anh à!”. Đã lâu, căn nhà nhỏ của nó có sự hiện diện đầy đủ cả gia đình. Khoảng trống vô tình từ lúc bố xách va li ra khỏi cửa và chào tạm biệt hai mẹ con như được lấp đầy.
Nó nghe mẹ nói bố sẽ ở lại với mẹ con nó thêm vài ngày nữa rồi mới đi. Bố đã tìm được người để bàn giao công tác và khi thu xếp xong tất cả, bố sẽ chuyển hẳn về đây làm việc. Nó loáng thoáng nghe mẹ dặn bố mặc ấm, ăn uống đúng bữa. Sáng đó, mẹ đi chợ và mua về rất nhiều rau củ. Nó đoán, thể nào cũng có món thịt bò xào cần - món “ruột” của bố.
Nó nhận ra, đâu phải sự kết thúc nào cũng đặt dấu chấm hết cho một mối quan hệ. Đôi khi, đó còn là cách khác để ta lại có thể bắt đầu...
Theo PNVN

Post a Comment

Chú ý:
- Nhận xét nên viết tiếng việt có dấu.
- Cảm ơn bạn đã đọc bài viết tại www.hannavn.com