Ngay từ đầu người nhà anh đã thẳng thừng chê em gầy bé và quê mùa. “Cô thật không hiểu về địa vị của mình à?”, những lời ấy mà quên được hẳn em sẽ chẳng thể trưởng thành nổi.


Cố xóa làm sao

Nghe chửi mãi, và cứ liên tục hứng chịu những lời xúc phạm khiến con người ta hèn đi. Cứ chịu đấm ăn xôi, nhỡ xôi hẩm… nên em đành từ bỏ, nhắc mình đừng khóc vì mất mát, hãy cười vì mình từng có.
Em yêu, yêu nhiều lắm, nhưng chẳng thể mãi ngoan cố mà đấu tranh, bởi còn phải nghĩ cho anh cứ phải chịu áp lực từ gia đình. Bản thân cả hai khi gặp nhau cũng gượng gạo bớt vui khi nhớ lại tình cảnh trớ trêu đang diễn ra, biết bao giờ mới thuyết phục được những người tư duy luôn bảo thủ, xem thường bọn tỉnh lẻ.
Em nhớ những ngày dịu ngọt, thanh như thảo quả chín đầu mùa và tươi mát như một nụ hoa vừa mới hé, những buổi dạo chơi đến gần cây Ngọc Lan nào đó, anh lại khẽ nhặt bông hoa, cài giấu vào tóc em. Thế là em lại nghĩ ngợi, thà từ bỏ tình yêu để giữ lại lòng tự trọng, chứ đừng vứt bỏ lòng tự trọng để níu kéo một tình yêu.
Ra đi có khi là giải thoát, ra đi có khi là một hành động đẹp, ra đi có khi còn lưu được ấn tượng trân trọng cho người ở lại. Em cố gắng xóa một bộ nhớ đã đầy, xóa hết số điện thoại, không liên lạc với bạn bè xưa, thậm chí đã tạm biệt nơi từng sống… Song xóa bỏ cả một ký ức trong tim không hề dễ và từ chối một thói quen có thật sự đơn giản?
Em đa đoan quá, cảm tính quá nên vẫn còn trăn trở. Dù đáng nhớ hay không thì đó cũng vẫn là một phần cuộc sống của em đã từng tồn tại, cố xóa làm sao!

Post a Comment

Chú ý:
- Nhận xét nên viết tiếng việt có dấu.
- Cảm ơn bạn đã đọc bài viết tại www.hannavn.com