Quang ôm Loan vào lòng khi cô nàng đã nức nở. Mắt xinh nhòe vệt mascara, môi xinh nhòe nước mắt, Loan vòng tay ôm lấy anh như vòng tay ôm lại tình yêu của mình.

Chuyển mùa, nắng vỡ làm đôi, vương vất trên những tán lá xanh, Loan nhón chân bước ra khỏi nhà, mang theo một cái ô nhỏ và vui vẻ đi đến trường. Những ngày cuối của quãng đời sinh viên làm người ta sống trong bộn bề cảm xúc. Có những thứ rất khó để gọi tên nhưng cứ rộn ràng ngày một nhiều. 
 
Chuyến xe bus đầu tiên của ngày, mưa rơi lộp độp trên nóc xe, Loan nhanh chóng có mặt trên tuyến bus đến trường. Nhưng nhìn đi nhìn lại mới thấy không phải là xe quen. Loan chẹp miệng chắc mẩm mình bị đi nhầm xe.
 
Bên ngoài mưa vẫn rơi, ô cửa sổ nhòe nước, từng giọt chảy dài xuống dưới, nắng soi vào lấp lánh nhìn đẹp một cách kỳ lạ. Loan nhoẻn cười, đưa tai nghe lên nghe chương trình radio buổi sáng. Từ những ngày đầu làm sinh viên cho đến những ngày cuối, vẫn lịch trình đó, vẫn thói quen thường nhật, Loan thấy yêu cuộc sống nhẹ nhàng và bình yên bên cạnh mình. Một vài người trở nên to tiếng hơn khi thấy gió thổi mạnh lay lay những tán cây. Có lẽ bão về, đã có dự báo từ trước đó, sáng nay trước khi đi học Loan cũng nghe được tin này. Bác tài vui tính trấn an mọi người, một vài bác lớn tuổi vẫn xì xầm về cơn bão, riêng Loan dựa nhẹ vào thành xe, miên man với những bản tình ca và ý nghĩ về một người con trai thường trực…

Nắng mong manh 1

Người ấy xuất hiện vào một ngày nắng xanh và ra đi vào một ngày trời nổi bão. Ngày nắng xanh, anh xuất hiện trong một hội thảo du học Thụy Sĩ. Loan có mặt ở đó, nhìn thấy anh trên những hàng ghế đầu, rồi một vài điểm chung xuất hiện, Loan cảm giác rằng mình có thêm một người bạn mới vui tính, rất dễ gần và thân thiện. Những cuộc nói chuyện sau đó kéo hai người đến gần nhau hơn. Loan dần quen khoảng thời gian hai người cùng đi dạo phố tối, đi ăn đêm khi bụng của cả hai cùng lên tiếng đình công, rồi những bản tình ca buồn da diết với tiếng guitar trầm ấm của anh. Nhớ đến da diết, tự nhiên thấy nhớ đến da diết! Mắt Loan long lanh nước, chỉ cần khẽ chớp mắt một cái là những giọt tròn lăn trên má. 
 
Xe đến điểm dừng, cô nàng dụi mắt và đi thẳng đến trường. Kí ức vụn vỡ hiện về trong chốc lát, rồi từng mảnh vụn lại cứ thế chen chân kéo đến. Loan hơi bất ngờ vì mình đã cố tình để quên đi nhưng có vẻ đó là một nhiệm vụ quá khó khăn. Khi yêu một người là đã trao cho người đó quyền làm tổn thương mình. Nếu anh là người mà định mệnh đã sắp đặt để xuất hiện trong cuộc sống, đi bên cạnh rồi biến mất nhanh hơn một cơn gió thì cô nàng cũng sẽ mỉm cười và nhẹ nhàng tiễn anh ra khỏi chuỗi ngày sau của mình. Chỉ là một chút quên anh thôi…
 
- Anh có bạn gái rồi, anh xin lỗi! 
 
Đó là những câu cuối cùng Quang để lại. Loan không ngạc nhiên. Làm sao lại có thể tỏ ra ngạc nhiên khi một người hoàn hảo như anh có bạn gái chứ? Ban đầu gặp Loan đã chắc mẩm như thế mà. Chỉ có điều sự vô tư nơi Loan và sự gần gũi nơi anh khiến con virus được bắn tỉa từ thần Cupid cứ lây lan ngày một nhanh, rồi cũng cứ thế nảy nở một thứ tình cảm như là tình yêu. Loan sợ khi phải nhìn vào ánh mắt anh buồn rười rượi. Giá như lúc ấy có thể nói câu gì đó để an ủi cho anh nhẹ lòng, nhưng Loan lại chỉ im lặng. Rồi cô nàng nhoẻn cười, cười ngay khi giọt nước mắt vừa chạm ở khóe môi.
 
- Em biết rồi mà. Em cũng đâu có lỗi đâu mà cho anh xin!
 
Loan kéo tay Quang vào một quán cóc ven hồ, buổi chiều đông xám xịt, cái thứ ánh sáng nhờ nhờ hắt trên mặt nước cũng giống hệt tâm trạng của đôi bạn trẻ lúc này. Nhưng chỉ cần bình yên như thế bên cạnh anh là Loan thấy ấm lòng lắm, mặc dù biết đó là lần cuối cùng được như thế.
 
- Em mượn anh của chị ấy một ngày hôm nay nữa thôi, từ mai em sẽ không thế nữa. Nhé?
 
Loan quay sang nhìn Quang rồi cố để mỉm cười. Nụ cười méo xệch khác xa và trở nên lạ lẫm với những nụ cười tươi tắn ngày thường. Cũng với con người ấy, với những luồng cảm xúc yêu thương ấy, nhưng nụ cười hôm nay đã trở nên méo mó và phần nào đó nặng nề. Loan sợ đến run người khi thấy anh im lặng. Nếu anh im lặng, bàn tay nhỏ bé đang đậu trên tay anh sẽ buông xuôi hờ hững… Nếu anh im lặng, con tim nhỏ bé vô tư cũng trở nên đóng băng vì tự nó cảm giác được nhói và buốt đến tận cùng.
 
Nhưng rồi anh gật đầu, cái gật đầu cũng trầm ngâm và buồn rượi.
 
- Ừ. Mình đi ăn gì đó rồi xem phim hay xem phim rồi đi ăn gì đó?
 
Loan nước mắt ngắn dài, sụt sịt rồi co rúm vào lòng Quang, cô nàng mắt ướt sũng cố nói ra thật rành rọt.
 
- Không. Đi dạo phố với em thôi. 
 
Nắng mong manh 2
 
Hai người đi qua những con phố thân quen, ngập xác lá và ngập ánh đèn. Đâu đó góc phố có kỉ niệm ngày xưa cũ nhuốm màu buồn của Loan. Với Loan đó là tình đầu, là rung động đẹp đẽ và kì diệu, những rung động ấy vẩy thứ màu hồng đơn sắc lung linh lên cuộc sống của cô sinh viên xa nhà. Rồi biết nhớ mong, biết hờn giận, biết cười vu vơ và đôi khi mít ướt cũng vu vơ. Loan siết vòng tay ôm lấy bụng Quang chặt hơn, có vẻ anh hơi khó chịu, nhưng cũng không cố ý nới lỏng vòng tay Loan. Cô nàng gục đầu lên vai Quang để nhắm hờ đôi mắt, cho nước mắt khẽ lăn nhẹ lên gò má, môi mỉm cười như một cách để xoa dịu nỗi đau. 
 
- Xa em rồi anh phải hạnh phúc nhé!
 
- Ừm.
 
- Xa em rồi anh nhất định phải luôn mạnh khỏe và vui vẻ nhé!
 
- Ừm.
 
- Xa em… 
 
- …
 
- Xa em… anh đừng yêu ai ngoài chị ấy nữa nhé! Vì anh đã từ bỏ em để quay về với chị ấy… thế nên anh mà bỏ chị ấy để theo một ai đó khác thì em cũng không để yên cho anh đâu.
 
Những câu cuối cô nàng nói như nức nở, tay anh run run nắm lấy tay Loan, đặt lên mu bàn tay một cái hôn thật khẽ.
 
- Anh xin lỗi!
 
Dọc đường về gió thổi to, trời bắt đầu mưa. Ban đầu mưa rơi nhỏ, Quang có ý muốn dừng xe để mặc áo mưa nhưng Loan cứng đầu nhất quyết không chịu mặc. Rồi mưa to dần, gió cũng như to hơn, Loan mỏng manh và yếu đuối trong chiếc váy voan màu trắng, tóc tết dài vắt sang bên ướt sũng, Quang nhìn cô nàng mèo ướt nước vẻ xót xa.
 
- Mặc áo mưa vào nhé! Em sẽ ốm mất thôi.
 
Rồi mặc kệ cái gạt tay của Loan, anh vẫn cặm cụi lôi áo mưa từ trong cốp xe, rồi cẩn thận tháo mũ, mặc áo mưa vào, lại cẩn thận đội mũ lên, cài quai cho Loan. Loan thấy nên cảm ơn mưa mới đúng, vì mưa đã phần nào hòa lẫn vào nước mắt, để khi trực diện với ánh mắt anh, anh không thể biết rằng cô nàng đang khóc. Vì khi con gái khóc là rất xấu xí, mất hết duyên, anh từng bảo thế.
 
Bão về, anh cũng về ngay khi dừng xe trước cổng và giục Loan vào nhà thay quần áo kẻo ngấm nước mưa. Không, phải nói là bão về rồi anh đi mới đúng. Sau lần ấy chẳng bao giờ anh xuất hiện trong cuộc sống của Loan thêm một lần nào nữa, đến nửa lần cũng không. Còn Loan, cô nàng vẫn kiên trì với thứ tình cảm một chiều, thật ra đã từng có lúc là hai chiều, nhưng anh đẩy một mũi tên đi rồi, bây giờ chỉ còn mũi tên từ phía Loan nữa mà thôi. Rồi như một thói quen, Loan vẫn vào facebook của anh để đọc, để nghiền ngẫm từng cái status, vẫn ngắm ảnh anh up lên mỗi ngày khi public tình yêu với chị. Có vẻ như họ yêu nhau nhiều hơn từ sau khi anh dứt tình với Loan. Loan tắt máy, mỉm cười. Tốt nhất là nên tự chữa lành vết thương cho mình, không nên tự đào bới thêm nỗi đau ấy nữa. Và tốt nhất là nên quên đi một người chưa bao giờ là của riêng mình. Mặc dù khó, nhưng không có nghĩa là không thể.
 
***
 
Sân trường ngày nắng, có mưa lất phất vài hạt, rồi có cả gió, gió cứ to dần, to dần. Mấy đứa con gái áo váy xúng xính, hoa hồng hoa đỏ chạy tung tăng trên khoảnh sân để chụp ảnh kỉ yếu chia tay trường, chia tay thời sinh viên. Loan đứng ngẩn ngơ dưới một gốc phượng già, khi có gió lay, để tay ra phía trước hứng lấy những mảnh lá vàng rơi rớt. Cái cảm xúc lúc này giống hệt cảm xúc lúc biết sẽ mất anh. Như là những điều quý giá và thân thuộc nhất sẽ rời xa mình, mặc dù đau, nhưng vẫn nhẹ nhàng đón nhận.
 
Cô bạn thân ở trên giảng đường kéo đến trước mặt Loan một người con trai, cô bạn ấy tíu tít.
 
- Này, phó nháy của tớ đấy! Loan có mượn không, tớ cho mượn hôm nay!
 
Nói rồi cô bạn nháy mắt, quay sang nhìn anh chàng kia cười tươi một cái. Loan ngẩng mặt lên nhìn thì bất giác thấy run, chân như không đứng vững. 
 
- Giới thiệu với anh, đây là Loan, bạn thân của em!
 
- Giới thiệu với Loan, đây là anh Quang, bạn trai của tớ!
 
Loan đọc được nét bối rối trên gương mặt anh, khuôn mặt thân quen ấy bỗng trở nên đỏ bừng. Không biết vì ngại hay vì sợ. Loan chỉ khẽ mỉm cười, nói một câu trêu đùa bâng quơ.
 
- Em mượn anh hôm nay nhé!
 
Một ngày trước khi bão về bao giờ cũng là ngày nắng đẹp. Cứ như thể ông trời muốn phô hết tất cả những gì tươi sáng nhất để đánh lừa tâm lý con người, cứ hễ sau mỗi ngày tươi sáng chói chang là một ngày mưa tầm tã, mưa như trút nước, thậm chí nổi bão ngay được. Lớp Loan may mắn vì đã có một buổi chụp hình cuối năm đẹp như mong đợi. Cái thứ ánh nắng mỏng manh e lệ vương trên sân trường cùng những cơn gió nhẹ mơn man là chất nền đẹp nhất cho bất cứ bức ảnh nào. Loan cũng vì “mượn” được anh phó nháy tưởng lạ nhưng quen chụp cho nhiều những bức xinh lung linh. Cuối ngày, cô bạn thân ngồi xem lại chỗ ảnh có hơi nhíu mày để hỏi.
 
- Sao anh chụp Loan đẹp thế? Toàn chụp nghiêng, tóc bay bay, ôi thích thế!
 
 Loan đưa mắt sang nhìn, anh cười gượng gạo, bắt gặp ánh mắt của cô nàng anh lại cụp xuống, lơ đãng quay sang chỗ khác.
 
- Thôi mình về đi, chào Loan chúng mình về nhé!
 
Cô bạn kéo tay anh đi, Loan vội lên tiếng, kéo tay kia của anh ở lại. 
 
- Ơ kìa, hôm nay bảo cho Loan mượn anh phó nháy mà! Loan còn muốn chụp thêm một số ảnh nữa, chẳng mấy khi… 
 
Nói rồi cô nàng nháy mắt, chưa kịp để bạn thân lên tiếng, Loan quay sang nhìn anh trìu mến, nhưng ánh mắt mờ mờ bóng nước.
 
- Anh chụp giúp em một số ảnh nữa nhé! Hì, em hiếm khi chụp ảnh, mà đã chụp là phải chụp nhiều mới thích!
 
- …
 
- Yên tâm đi, Loan trả anh về trước bảy giờ tối là ok chứ gì!
 
Rồi cũng xong cái giai đoạn mượn bạn trai của bạn thân. Loan tự ngẫm nghĩ rồi cười một mình. Bốn năm qua vai trò của Loan vẫn thế, dù đã cố nhưng chưa bao giờ có thể thay đổi. Vẫn là một người đến sau kẻ khác, vẫn là một người đứng ngoài và nhìn vào mối tình của người khác để rồi thèm thuồng và khao khát. Loan tự cười mỉa, lại quay sang anh nhìn với vẻ tò mò.
 
- Anh yêu bạn em lâu chưa?
 
- Anh không biết.
 
- Lâu đến độ không đếm nổi ngày tháng à? 
 
- …
 
- Ngày xưa anh yêu chị được bao lâu sau khi chia tay em?
 
- Anh cũng không biết.
 
- Cũng lại lâu đến độ không đếm nổi ngày tháng à?
 
Nắng mong manh 3
 
Loan cười nhạt, lúc này Loan thấy anh ngốc nghếch và đáng thương hại. Anh bị cô nàng cò quay rồi châm chọc, chế giễu, mỉa mai. Chẳng hiểu sao nhưng phút chốc yêu thương tràn về, rồi ngập lên trong tim cái cảm giác chát đắng của bốn năm về trước. Loan đã từng nói, nếu anh chia tay chị và yêu một ai khác không phải chị thì Loan sẽ không thể để cho anh yên đâu. Bây giờ thì hay rồi, anh ngồi đây, đi đến với một người con gái khác là bạn gái mới của anh cũng là bạn thân của Loan…
 
Hai người ngồi im lặng, người cũ, cảm xúc xưa cũ, kỉ niệm ùa về, nhưng lúc này Loan chỉ thấy muốn khóc vì anh cứ mãi im lặng mà chẳng chịu nói gì. Anh không giải thích, không phân trần, anh cũng chẳng mồm mép khoa trương gì về chuyện của anh với cô bạn thân. Anh cứ im lặng. 
 
- Muộn rồi, anh về với bạn gái anh đi, em cũng có việc phải về đây!
 
Lúc Loan đứng lên và toan quay bước đi thì anh níu tay cô nàng lại, từ trong anh phát ra những tiếng ấm và trầm, anh như rất khó nhọc để thú nhận lòng mình.
 
- Anh đi du học, từ sau khi chia tay em. Không có chị nào cả, bạn em cũng không phải là bạn gái anh. Người anh yêu chỉ có một, và người đó đang ở đây… giận anh, ghét anh, trách móc anh. Người ấy đang ở đây…
Loan vùng tay thoát khỏi anh, nhưng càng cố gắng thì càng thấy mình mềm yếu. Anh nói dối, lý trí kêu gào trong Loan khẳng định rằng anh nói dối, lời nói của anh chẳng đáng tin tẹo nào. Nhưng mà con tim cứ thổn thức, rồi nước mắt lã chã rơi. 
 
- Anh sợ em phải chờ đợi, sợ em ôm hy vọng, sợ em vì anh mà phải khổ… Tình yêu xa thực sự mong manh lắm, Loan à…
 
Anh đứng dậy ôm Loan vào lòng. Cách anh ân cần và dịu dàng vẫn giống hệt như ngày xưa, ngày còn là người con trai mà Loan yêu.
 
- Buông em ra, đừng cố lừa dối em, em thôi không yêu anh lâu rồi.
 
- Em đã thôi không yêu anh thành công chưa?
 
Nắng mong manh 4
 
Đôi mắt anh cương nghị và bàn tay rắn rỏi nắm lấy tay Loan, siết nhẹ. Có lẽ anh nói đúng, mặc dù Loan đã cố gắng nhưng chưa bao giờ có thể thôi không yêu anh thành công. Nếu có thì lúc nhìn thấy anh đã không trở nên khó khăn đến thế, chân tay không đến mức run lẩy bẩy và tim không đến mức nhức nhối trong lồng ngực. Loan thất bại với chính tình yêu của mình, bốn năm đã qua nhưng câu chuyện tình này chưa kết thúc. 
 
- Anh về rồi, anh không muốn mất em lần nữa. Em trách anh cũng được, đánh anh cũng được, làm gì với anh cũng được… miễn là… đừng xa lánh anh. Anh sẽ cưa em lại từ đầu, sẽ yêu em thêm lần nữa, sẽ làm tất cả… để em chấp nhận yêu anh.
 
Quang ôm Loan vào lòng khi cô nàng đã nức nở. Mắt xinh nhòe vệt mascara, môi xinh nhòe nước mắt, Loan vòng tay ôm lấy anh như vòng tay ôm lại tình yêu của mình. Tình yêu thuở đầu tiên vụng dại và ngây ngô, tình yêu thuở còn ôm ấp những gì mộng mơ tươi đẹp nhất. Anh đi với lời chia tay đột ngột để rồi dạy cho Loan biết tháng ngày không anh phải sống như thế nào, việc không có một người luôn bên cạnh dù khó khăn nhưng chẳng phải là không thể. Nay anh lại về, mang theo ủi an và tình yêu anh giấu kín, giá như có thể tin yêu và hy vọng thêm một lần nữa, con tim nhỏ bé chắc chắn sẽ mong ngóng được yêu anh, bởi lẽ nó chưa bao giờ đủ can đảm để thừa nhận đã quên được anh.
 
- Thế còn ảnh của anh với chị ấy trên facebook? Còn bạn em giới thiệu anh là bạn trai của cô ấy?
 
- Anh “mượn” họ một ngày, một người vì để em quên đi, một người vì để em nhớ lại…
 
- …
 
- Là anh sai rồi, anh xin lỗi…
 
Trời tối hẳn, trên sân trường hắt ra thứ ánh sáng mờ ảo huyền hoặc của bóng điện vàng. Mưa rơi những hạt đầu tiên, đậu trên vai áo Loan, anh ôm siết lấy bờ vai gầy, ôm siết lấy người con gái anh yêu. Lần đầu tiên sau bốn năm xa mối tình này dạy cho anh biết nên làm thế nào để níu kéo và giữ lại. 
 
Đôi khi yêu không phải là hy sinh tất cả, hy sinh cả người yêu để đẩy cả mình và người ấy vào đớn đau chia cách,  mà yêu là can đảm để giữ người ấy bên cạnh mình, cùng nắm tay và tiếp cho nhau sức mạnh để đi trên một con đường dài lắm chông gai. 
 
Yêu là học cách để chia sẻ cũng như học cách để thành thật. 
 
Yêu là học cách để thứ tha và chấp nhận. 
 
Yêu là một con đường quá dài với quá nhiều thứ để học, nhưng trên hết, để đi trên con đường đó ít nhất cũng cần có lòng tin và sự can đảm.
 
Nếu ai đó muốn yêu mà chưa chắc mình gom đủ hành trang để lên đường thì đừng vội, còn nếu ai đó đã sẵn sàng thì chỉ cần tiến lên và đi thôi! 
 
Như lúc này, đôi bạn trẻ con nhiều ngần ngại, Loan còn nhiều điều để hỏi han Quang, nhưng vì anh đã yêu cô nồng nhiệt, đã trở về sau nhiều năm tháng cách xa. Vì con tim còn yêu và chung nhịp đập, thế nên họ đứng đó, chở che cho tình yêu trong nhau. Dù mưa có ngày một lớn, họ sẽ mặc áo mưa nếu cả hai cùng gật đầu, sẽ đứng nguyên như thế trong mưa nếu một trong hai không đồng ý. Họ chấp nhận để tình yêu của mình vượt qua trái đắng, một cơn mưa sẽ chẳng thể xóa nhòa đi tất cả. Vì còn đó là một nắng mai lung linh đến chan hòa. Vẫn có câu “sau cơn mưa trời lại sáng”. Ánh nắng ấy, thứ ánh nắng mùa đông mong manh nhưng vẫn đủ kiên cường để xuyên thấu từng hạt nước mưa... 
 
Loan mỉm cười, trên môi là thứ nước mằn mặn của nước mắt, nhàn nhạt của nước mưa. Một khoảnh khắc sau còn là những dư vị ngọt ngào nhất từ chiếc hôn của người con trai đối diện. Cô nàng nợ anh một câu trả lời, nhưng có lẽ chỉ cần im lặng thôi là anh cũng hiểu, điều cô muốn nói chỉ giản đơn vẻn vẹn:
“Ta đã yêu nhau nhiều như thế nào…”

Post a Comment

Chú ý:
- Nhận xét nên viết tiếng việt có dấu.
- Cảm ơn bạn đã đọc bài viết tại www.hannavn.com