Mưa buồn!...

Sao nó vẫn không thoát được sự dằn vặt,đau khổ này chứ? D ơi! Mày biết mày đang lãng phí thời gian không? Có biết mày đang tự làm dày vò bản thân mình không??


Lang thang trên mạng,nó nhảy vào blog của anh, nó thấy được những dòng anh viết cho ai đó đã rời xa anh, anh nghĩ rằng rất khó có thể quên được. Nó bỗng nhiên thấy buồn nhưng rồi nó cố thuyết phục mình là anh viết cho một người bạn, một người bạn thân của anh... Lần thứ hai, anh viết anh không thể vô cảm được vì người đó, anh muốn dập tắt tình cảm của mình với người đó, anh nói để cho người đó đi lấy chồng... anh tự nhủ với mình như vậy. Nó buồn,nó khóc chỉ vì cái lí do ấy. Những lời ấy của anh làm nó thấy tủi thân mình mà chẳng hiểu vì sao nó lại tủi. Lần thứ ba, anh cảm thấy cô đơn và trống vắng, anh thấy nhói lòng, anh muốn người đó tìm được người yêu thương mình hơn anh, anh dằn lòng không hồi âm sms cho người ấy. Anh nói rằng"Cố gắng lưu luyến để làm gì khi mà mình đã không còn là của nhau nữa. Anh muốn chôn vùi tất cả những kỷ niệm vui cũng như buồn của chúng ta đi. Không muốn nhớ đến nữa, nhưng cuộc sống đâu đơn giản như thế được chứ!"....

Nó dường như suy sụp hoàn toàn sau những đêm mất ngủ vì những dòng tâm sự ấy của anh. Nó bàng hoàng vì điều đó, vì trước đây nó luôn nghĩ rằng anh vẫn một mình, vẫn còn cô đơn như nó biết. Nó là thế, luôn suy nghĩ theo cách của nó, thích gì nó nghĩ vậy. Nó đâu có biết rằng anh cũng có tình yêu, cũng có người để thương để nhớ, trong đời ai có thể không một lần rung động vì cái gì bao giờ. Và dĩ nhiên là nó đã nhầm, anh đã từng yêu và bây giờ anh vẫn còn yêu, chỉ là không có cơ hội để tiếp tục tình yêu ấy, và...anh cố quên nó... Giờ nó đã hiểu tại sao anh hay buồn, anh không bao giờ nói anh buồn vì điều gì, và tất nhiên là nó không bao giờ có thể giải nỗi buồn ấy giúp anh...

Nó gặp anh hai năm trước. Anh là một người bình thường, không có gì đặc biệt, lúc đó nó ngưỡng mộ anh bởi sự đứng chắn, chững chạc; nó thấy thích anh bởi cách quan tâm của anh với người khác, và vì anh không giống như những người khác - vì anh là anh, không bao giờ có thể hòa lẫn với ai khác. Nó và anh khá thân. Chỉ sau hai tháng ngắn ngủi, anh chuyển công tác vào miền Nam xa xôi. Lúc đó,nó suy sụp nhiều vì có một sự chia li. Khoảng thời gian ấy tuy ngắn mà rất đẹp...

Sau những biến động của bản thân, sự ngăn cấm của gia đình, nó quyết định không liên lạc với anh nữa bởi nó sợ những dị nghi của gia đình, nó không muốn làm phiền anh, nó không muốn mình làm ảnh hưởng đến cuộc sống của anh nhiều như vậy nữa. Hơn một năm qua đi kể từ ngày ấy, không ngày nào nó không nghĩ tới anh, lúc đó nó biết rằng tình cảm mình dành cho anh hơn hẳn một người bạn, hơn hẳn một người anh...nó biết nó thích anh. Những dòng nhật kí về anh, cả những bức thư không gửi của nó chất chứa bao nỗi niềm, được xếp gọn trong ngăn kéo như hình ảnh anh được cất kín trong sâu thẳm trái tim của nó, vẫn vẹn nguyên,vẫn đong đầy...

Đã không biết bao lần nó bấm số anh nhưng rồi lại do dự và không gọi cho anh nữa, nó không đủ can đảm để làm như vậy. Cho đến một ngày, nó không suy nghĩ lâu nữa, nó quyết định gọi cho anh và nghĩ đã đến lúc nên liên lạc lại với anh... Sáu tháng qua, những dòng tin nhắn vẫn tiếp diễn, những cuộc gọi điện hằng giờ vẫn hay có. Tình yêu của nó không như ngày xưa nữa, bây giờ có chính chắn hơn, nó biết nghĩ về tuơng lai nhiều hơn và cũng thực tế hơn trước. Tình yêu của nó tuy âm thầm mà cũng đủ để nó thấy mình vui, thấy mình có động lực để sống và làm việc, nó nhận ra mình tốt hơn trước đó rất nhiều... Nó đã tự hứa với mình rằng phải sống và làm việc tốt để hè này cũng vào trong ấy, đó là ước mơ từ nhỏ của nó và cũng vì ở đó có cả anh...

Cho đến bây giờ đây,nó đã biết một sự thật quá tàn nhẫn. Anh đã từng làm nó hi vọng, hi vọng thật nhiều nhưng rồi kết quả là gì chứ? Là những giọt nước mắt? Là những nỗi đau giằng xé? Là những tổn thương? Hay là những thất vọng tột cùng? Nó muốn hỏi anh - hỏi về người ấy nhưng biết hỏi thế nào chứ, nó lấy quyền gì để hỏi, nó là ai mà dám hỏi về điều đó và tại sao nó lại được phép can thiệp vào đời sống riêng tư của anh chứ? Vì một lí do đơn giản là nó chẳng là gì của anh cả, một người bạn không nên can dự vào cuộc sống riêng tư của anh, một người em gái không được phép khóc khi anh buồn về "người ấy". Nó biết rõ một sự thật là nó yêu anh nhưng nó không thể nói bởi nó sợ mất anh, sợ mất đi thứ tình cảm anh-em đẹp đẽ mà nó đã và đang có và không thể nói bởi nó... còn quá nhỏ. Đối với anh, nó chỉ là một đứa em gái, đứa em gái mà anh yêu quý. Tại sao nó phải như thế này chứ? Tại sao nó lại tự dằn vặt mình như thế này chứ? Nó cũng có thể tìm thấy những niềm hạnh phúc riêng, nhưng nó lại ruồng bỏ đi hạnh phúc gần cạnh mình, lại tìm cách xua đuổi nó để giờ đây là đổi lấy là sự chờ đợi trong vô vọng, phải yêu thương trong nước mắt, trong sự đau khổ, dày vò. Sao con người ta lại luôn kiếm tìm những thứ không thuộc về mình? Sao lại cố níu kéo những thứ không phải là của mình? Tại sao nó lai chạy trốn tình yêu để mãi đi theo một hạnh phúc khác mà nó không dành cho mình? Tại sao nó lại khước từ đi những niềm vui xung quanh dễ có để chờ đợi một thứ gọi là ảo ảnh để rồi phải khóc trong đau khổ, phải khóc trong sự dày vò của bản thân ...

Anh là người nhen nhóm cho nó niềm hi vọng, anh là nguồn động lực cho nó, anh là người luôn quan tâm đến nó, anh cũng là người hiểu suy nghĩ của nó nhất. Nhưng mọi thứ đã khiến nó hụt hẫng. Giá như khi nó buồn anh đừng hỏi, đừng quan tâm, khi nó khóc anh đừng để ý cũng đừng an ủi thì có lẽ nó đã không đau như lúc này. Giá như anh ít liên lac với nó, anh đừng nói những câu vu vơ khiến nó suy nghĩ thì nó đã không hi vong nhiều như vậy. Nó không hề trách anh, anh cũng có những suy nghĩ riêng, anh cũng có đời sống riêng của mình, anh yêu ai hay buồn vì ai đó là quyền của anh. Nó chỉ trách mình sao quá hi vọng, hi vọng những cái không thực tế, trách mình quá ngộ nhận, trách mình đặt tình yêu không đúng chỗ. Nó khóc cho sự ngây ngô không thực tế của mình, khóc cho một tình yêu lac lối, cho một tình yêu không nên có. Có lẽ nó phải suy nghĩ lại, sẽ thay đổi những quyết định của mình, nó không nên vào trong kia có thể sẽ tốt hơn. Nó nghĩ nó sẽ nhường đường cho một tình yêu khác của anh, nó không nên là vật cản của anh, anh sẽ không thấy khó xử nữa đâu,... như vậy nó cũng không day dứt thêm nữa.....Tình yêu ấy...tình đầu của nó... sẽ được nó gấp lại...xếp gọn gàng trong trái tim ngây ngô của mình.Và nó sẽ mãi là đứa em gái của anh- đứa em gái ngoan như anh đã từng yêu quý....

Bình yên nhé tình yêu

...Bình yên nhé tình yêu!...

Tình yêu có thẻ khiến bạn tổn thương nhưng thời gian qua đi, khi những vết thương kia đã nằm yên trong sâu thẳm trái tim, lúc đó bạn chẳng còn thấy đau đớn, dằn vặt hay tiếc nuối nữa… mà bạn nhận ra rằng khi đó ta yêu thương ai đó chân thành hơn và…trọn vẹn hơn!!


khoctham
Mắtbuồn. Nét

Post a Comment

Chú ý:
- Nhận xét nên viết tiếng việt có dấu.
- Cảm ơn bạn đã đọc bài viết tại www.hannavn.com