Nhận quyết định đi công tác một tuần, chồng nó đã phải rào trước đón sau, vậy mà đến giáp ngày nó vẫn năn nỉ: “Cho em đi với, coi như đi du lịch”...


Những kẻ nghiện ngập

“Trời đất, nhà máy nằm biệt lập ở một thung lũng, ai cũng bảo vào đó như đi tù, có được đi đâu đâu. Kể ra em đi theo cho biết đó biết đây cũng hay, nhưng giờ cụ đang ốm, giả sử anh có không về kịp thì em phải ở nhà cho trọn đạo lý chứ. Anh đi xong sớm sẽ về sớm với hai mẹ con”.
Đúng dịp ấy bà ngoại của chồng nó ốm nặng, có lẽ không qua khỏi, mẹ chồng nó muốn tập trung tất các con cháu về cho đông đủ, để cụ có nhắm mắt ra đi cũng không phải tiếc nuối nhiều. Nên giục nó đưa con về trước, khi nào cụ đi thì một mình phóng xe về, khỏi vướng víu.
Nó buồn bã, vắng vẻ thế này, không biết phải làm sao để sống sót và vượt qua đây. Chồng nó đưa tay chém ngược chém xuôi: “Hay nhân dịp này nhà mình cai đi, cho bọn nghiện ngập dã đám đi là vừa. Ai lại đi đâu cũng phải bìu ríu cùng nhau, khiến lắm kẻ ghen tị, dèm pha”.
Nó hoang mang, không biết có được không, không biết nó có bớt yêu chồng và nghiện chồng đi không, chứ đã bao năm rồi mà lúc nào cũng bít rít, chẳng xa nhau nổi hai ngày thì có lẽ cũng không ổn. Trong khi mọi người thấy anh cũng thường thôi, nó lại cứ thấy chồng mình là số một, luôn đẹp từ nội dung đến hình thức, luôn xuất sắc từ tố chất lẫn tính tình, thế mới hốt!
Nó biết thừa chồng cũng bị mất ngủ những khi phải xa mẹ con nó, vì nhà này đích thị là tam ca ba con nghiện, lúc nào cũng hát vang bài cả nhà thương nhau.
Chồng vừa xuống sân bay đã gọi điện về, nó bảo: “Em bắt đầu nhớ chồng, bắt đầu ngáp dài rồi đây này. Lúc nãy gọi điện thấy con cũng nói đang thèm bố”.
Chồng nó cũng nói là đang nhớ con, vì hai bố con rất hay ngồi tán chuyện lôm côm với nhau. Con thì cái gì cũng thích giống bố, con có đôi chân cong giống ai? Giống bố. Tóc, tai cũng thích nói giống bố, mẹ chơi khăm hỏi thế con tham ăn giống ai? Giống bố nốt!
“Con yêu ai?” - “Yêu bố”. “Yêu ai nữa?” - “Yêu bố”. “Biết con yêu bố rồi, con còn yêu ai nữa? (giọng hơi bực) Thế có yêu mẹ không?” - “Yêu mẹ lắm, yêu bố nữa”.
“Bố yêu mẹ không?” - “Yêu thương gì đâu, mẹ mà đi với thằng nào thì bố chả thèm ghen, bố chỉ bẻ tay, vặt chân và vặn cổ nó vì ngứa mắt thôi chứ bố ghen làm gì”.
“Này, anh xong chưa, không ôm anh em ngủ sao được”.
Chồng nó tắt máy tính vừa ra vẻ bực bội, vừa nhào ngay lên giường chấp nhận làm chiếc gối ôm thân thiết. “Vợ con gì mà lúc nào cũng giục chồng đi ngủ, cản bước tiến của người ta, thì thôi, suốt đời làm nhân viên quèn vậy”.
Vắng chồng con, cái bếp của nó cũng nguội tanh, vạ vật sang nhà đứa bạn ăn chực, ra quán tìm lại khoảnh khắc hồi còn độc thân lười biếng, gặp hôm trời mưa thì úp vội bát mì tôm thế là cũng xong bữa... Thời gian nó dành để đọc lại nhật ký và xem ảnh gia đình rồi cười.
Gọi điện cho các bạn cùng lớp cai nghiện, thấy tất cả vẫn vui vẻ, mạnh khỏe nên yên tâm và dặn mình đừng bệ rạc nữa. Thiếu chồng mấy hôm thôi mà đã thấy nhiều lúc vô định ra phết, không có được sự linh hoạt, năng động giống mọi ngày. Một tuần xa nhau mà ngỡ như cả tháng ròng rã ì ạch trôi đi.
Hôm chồng về đem theo nụ cười rạng rỡ nhất có thể, sau đó thì lại ra vẻ phờ phạc vì thiếu “thuốc”: “Anh vừa mãn hạn tù về, và đã sẵn sàng để tái nghiện”. Hai vợ chồng trên đường về quê với con mà cứ hỏi nhau: “Nghiện nặng như thế có tốt không?”.

Dân Trí

Post a Comment

Chú ý:
- Nhận xét nên viết tiếng việt có dấu.
- Cảm ơn bạn đã đọc bài viết tại www.hannavn.com